
Đưa anh đi bệnh viện.” Lương Khuê rồ máy.
“Anh sẽ không… đưa tôi đi nhà xác chứ a…” Mân Kiến Trung toàn thân phát lạnh nói.
Lương Khuê cười lạnh: “Ý kiến hay.”
Tô Nham đứng trước xe lớn tiếng dặn dò: “Cậu đem người đưa đến nơi về
đến chốn cho tôi! Đừng bắt tôi lại đánh cậu nha!”
Lương Khuê không cam lòng mang Mân Kiến Trung đi bệnh viện kiểm tra, lúc này hắn tỉnh táo lại, trong đầu lo lắng nhất chính là thương thế của Tô Nham, có điểm hối hận không mang Tô Nham đến luôn. Hắn khẩn cấp muốn
biết Tô Nham tại sao bị người ta đánh, chuyện này có liên quan đến ai?
Lương Khuê xao động bất an, rốt cục băng bó xong, Lương Khuê khoảng 12h
chạy về nhà.
Trong phòng chỉ còn ánh đèn tường và đầu
giường mờ nhạt, Tô Nham đang nằm nghiêng trên giường. Ánh sáng ấm áp
chiếu vào mặt y, yên tĩnh mà nhu hòa. Tô Nham vẫn là Tô Nham kia, Tô
Nham thuộc về hắn, Tô Nham vĩnh viễn sẽ không thay lòng, cùng Mẫn Kiến
Trung nhất định là hiểu lầm, Lương Khuê trong lòng không ngừng nói như
vậy.
“Rốt cuộc ai đánh cậu?” Lương Khuê ngang nhiên xông qua, đau lòng sờ nhẹ mặt Tô Nham.
Tô Nham cũng rất đau lòng, vốn tưởng tối nay Lương Khuê không về, y có
thể trực tiếp vào không gian tiến hành trị liệu, một đêm liền có thể
khôi phục. Kết quả Lương Khuê về, y không dám làm quá rõ ràng. Đành chịu đựng cái đầu heo dày vò.
“Là tên bạn nối khố của cậu, Hoàng Thịnh An đấy. Tớ tình cờ gặp hắn ở quán bar, hắn đùa giỡn lưu
manh với tớ, cuối cùng hai người liền đánh nhau.”
Lương Khuê hỏa khí lại vọt lên não: “Hoàng Thịnh An! Lại là nó, tao 凸,
nó không phải chạy trối chết sao, tới Thành phố A làm gì!” Lương Khuê
không nói hai lời móc điện thoại ra gọi cho Tô An Bình, bùm bùm cách
cách liền hỏi: “An Bình, nói cho tao biết số điện thoại cảnh sát liên
lạc với mày! Tao muốn cung cấp manh mối!”
Tô An Bình đầu kia cả kinh: “Mày biết An Tử ở đâu hả?”
“Đâu chỉ biết rõ, con mẹ nó là một đống cứt chó, trụy lạc còn chạy tới
làm phiền người khác. Nó đánh Tô Nham nhập viện! Tức chết tao rồi, mẹ
nó, tao phải bắt được nó hung hăng đánh trả lại, mặt Tô Nham sưng thành
đầu heo. Mày mau đưa dãy số cho tao.”
Tô An Bình khiếp sợ không thôi: “An Tử đánh Tô Nham? Vì cái gì?”
“Ai biết thằng điên đó trong lòng nghĩ gì, nó nhất định là nhìn tao khó chịu nên tìm Tô Nham trút giận. Số điện thoại a, mày nói mau, đừng lòng vòng hoài.”
Tô An Bình do dự một hồi, rốt cục đọc một dãy số.
Sau đó vẫn nhịn không được nói: “Có thể để Tô Nham nghe không?”
“Nghe cái rắm a, cậu ấy bị thương toàn thân, cần nghỉ ngơi.”
Tô An Bình thở dài: “Cũng đúng, ngày mai tao thăm Tô Nham, để cậu ấy nghỉ ngơi đi.”
Lương Khuê lúc này bấm số cảnh sát, nói rõ chi tiết tình huống Hoàng
Thịnh An, về phần có thể bắt được Hoàng Thịnh An hay không, thật không
phải chuyện Lương Khuê có thể quyết định.
Mắt thấy Lương Khuê phát giận xong dần dần an tĩnh lại, Tô Nham cũng muốn ngủ.
Lương Khuê cứ một mực không cho y ngủ, ép hỏi: “Mân Kiến Trung kia rốt cuộc là sao, cậu còn chưa nói rõ.”
“Không có gì, chỉ là làm việc tiếp xúc mấy lần.”
“Không đơn giản như vậy chứ a?” Lương Khuê hừ lạnh.
Tô Nham bật cười, đôi mắt nhìn thẳng vào Lương Khuê, từ từ nói: “Đừng
hoài nghi tình cảm của tớ. Nếu cậu không tin tớ, tớ sẽ hối hận lại chọn
cậu lần nữa, tất cả mọi chuyện tớ làm còn ý nghĩa gì.”
Lương Khuê ôm đầu chán nản ngã vào chăn, hắn hiểu tất cả nhưng điều
mình thấy mình mơ, làm hắn có điểm tinh thần phân liệt.
Vì cái gì, hắn lại mơ thấy giấc mộng đó?
Lương Khuê nghĩ thầm mình không thể luôn vướng mắc như vậy, hắn không
thể nhịn được nữa, dứt khoát nói mộng cảnh cho Tô Nham, cuối cùng nói:
“Tớ chưa bao giờ thấy hắn, lại một miệng kêu lên tên hắn, chẳng lẽ hắn
là tình nhân đời trước của tớ?” Lương Khuê nói ra một câu hết sức buồn
cười.
Tô Nham cười không nổi, y kinh nghi bất định
nhìn Lương Khuê, y cũng muốn hỏi, vì sao Lương Khuê lại mơ thấy giấc
mộng đó? Càng làm y kinh dị chính là, nếu giấc mộng kia đã từng phát
sinh qua… Như vậy, khi y sinh hoạt trong đại học D lạ lẫm, Lương Khuê
đứng ở nơi nào nhìn y?
Thì ra, Lương Khuê đời trước từng gặp qua Mân Kiến Trung.
Chỉ có y cho rằng, Lương Khuê sớm đã không còn trong tầm mắt.
Tô Nham nghĩ đến đau đầu, nhịn không được hất chăn lên.
Lương Khuê nhẹ nhàng ôm lấy y từ phía sau, hai người im lặng đến bình minh.
Ngày hôm sau, Lương Khuê vẫn lên lớp như thường, trước khi đi còn dặn dò Tô Nham đang ngủ nướng: “Tí nữa cậu đến bệnh viện kiểm tra cho kĩ,
đừng ăn món quá nặng a, trưa tớ bảo dì Hồng nấu chút canh thịt luộc cho
cậu.”Tô Nham bộ dáng thế này cũng không thể đến trường, biết có thể ngủ nướng, bởi vậy có phần không kiên nhẫn gật đầu: “Biết rồi.”
“Còn nữa, từ nay cậu cách Mẫn Kiến Trung xa một chút.”
Lương Khuê đi rồi, Tô Nham một giấc thoải thoải mái mái ngủ đến mười giờ sáng mới dậy, không biết có phải hôm qua quá mệt hay không, giấc ngủ này rất sâu. Sau khi đứng lên toàn thân như nhũn ra, miệng không còn vị gì.
Tô Nham gom đồ, đi bệnh viện thay thuốc.
Cũng không ngờ đụng phải Mẫn Kiến Trung cũng đến thay thuốc.
T