
hội cùng người khác khoe khoang kỹ thuật chụp ảnh của bà đấy.
Diệp Dĩ Mạt thịnh tình khó chối, trong lòng cuồng mồ hôi thấy ánh mắt dì Lý mập mờ vui mừng đem tấm hình rõ ràng vóc người nửa thân trần của Tất Tử Thần bỏ vào trong túi. Vật này chỉ có thể giấu đi mình nửa đêm len lén thưởng thức, quyết không thể bị cha già, dì Trần còn có Lý Thụy nhìn thấy được, nếu không sẽ gặp chuyện không may đấy! Nói không chừng chiến tranh thế giới lần thứ ba sẽ nổ ra đấy!
"Cám ơn dì Lý." Diệp Dĩ Mạt khóe mắt giật giật, mỹ nam nửa thân trần, cô đi chuyến này coi như là đáng giá sao? Cuối tuần lúc đi Nam Kinh, có nên suy tính mang theo làm lợi thế, để cho anh mời cô ăn cơm?
Không đúng, Diệp Dĩ Mạt nháy mắt mấy cái, khóe miệng cong lên, người này không cần uy hiếp cũng sẽ chủ động mời ăn cơm, phong độ thân sĩ mà~
"Tốt lắm, con tiếp tục xem đi, dì còn hầm canh cách thủy ở phía dưới ~" Lý Mân che miệng cười cười, để lại Diệp Dĩ Mạt một mình ở trong phòng của Tất Tử Thần ngẩn người.
Này, rốt cuộc là quá tin tưởng cô còn không coi cô như khách à? Diệp Dĩ Mạt 囧囧 hồi hồn, do dự nửa khắc, vẫn là đi theo dì Lý bước xuống lầu, ở trong phòng tràn đầy hơi thở phái nam, cô sợ Hormone của mình sẽ tăng vọt! Chảy máu mũi sẽ không tốt!
Đi theo vào phòng bếp, Diệp Dĩ Mạt rất tự nhiên nhận lấy tạp dề dì Lý đưa tới: "Dì à, có cái gì con có thể giúp được không?"
Lý Mân cũng không có khách khí, không đúng vậy sẽ không chủ động đưa tạp dề qua. Bà vẫn cảm thấy, phòng bếp này là thiên hạ của phụ nữ, phụ nữ nếu muốn bồi dưỡng tình cảm, trừ tán gẫu bát quái, phương thức tốt nhất chính là cùng nhau làm một bàn thức ăn. Cái này cũng giống như đàn ông đánh nhau, không đánh nhau thì không quen biết, giữa phụ nữ cũng như vậy, khói dầu xào lăn, cách mạng tình cảm cứ như vậy tạo dựng lên. Huống chi, bà cũng muốn biết con dâu tương lai này tay nghề như thế nào. Phụ nữ nha, cho dù có sự nghiệp của mình, tay nghề nấu ăn vẫn không thể không có, đàn ông một ngày mệt mỏi về nhà, luôn muốn được ăn thức ăn ấm nóng.
Coi như tay nghề không được, khó được lần sau vào phòng bếp cũng được, tóm lại là có lợi cho tình cảm vợ chồng tăng tiến chứ sao. Không được nữa, bà còn có thể dạy nha, dạy ra một cái đầu bếp khách sạn cấp bốn sao, bà vẫn có niềm tin , vì dinh dưỡng bữa ăn cháu trai tương lai của bà, bà cũng phải đem mẹ đưa trẻ đạy cho tốt.
Cho nên nói, mẹ Tất, người đã nghĩ xa đến già như vậy sao? Chẳng lẽ là đến cháu trai tương lai tã giấy dùng hiệu ào người cũng đã nghĩ xong chưa?
Khụ khụ, lo xa.
"Dì Lý i, con có thể giúp đỡ cái gì?" Diệp Dĩ Mạt vén tay áo lên, bước nhẹ nhàng linh hoạt mà đi đến trước kệ bếp, giương mắt cười hỏi.
Lý Mân hướng đống măng kia đã bóc tốt chép miệng: "Tiểu Diệp a, làm phiền con cắt măng đi, dì đang vội xào thức ăn ~" xem một chút kỹ thuật xắt rau của cô gái, đại khái cũng biết tay nghề nấu ăn là giỏi hay không rồi.
"Dạ, cắt thành lát rồi thái sợi hay cắt bào nhỏ vậy dì?"
"Cắt bào nhỏ đi, làm măng thịt nướng ." Lý Mân cười lên tiếng, không cần nhìn, nghe lời này cũng biết tay nghề cô gái này sẽ không kém đi nơi nào, tiểu tử kia thật có phúc nhé.
Diệp Dĩ Mạt an tĩnh cắt măng, vài sợi tóc dài rơi vào trước mắt, cô gái mặt mày nhu hòa. Lý Mân càng nhìn càng hài lòng, nụ cười khóe miệng càng thêm hiền lành.
Lý Thụy và tất Tử Nghiêu lần đầu tiên tiếp xúc, cũng không có ấn tượng gì lẫn nhau cũng không coi là lỗi. Học sinh này mặc dù hơi vụng về ngốc ngếch một chút, đối số chữ độ mẫn cảm có hơi thấp, nhưng là dầu gì coi như nghe lời, bảo cô làm gì liền làm sắp xếp một tờ bài thi cũng không có oán hận câu gì, cũng làm cho anh có chút ngượng ngùng, thật giống như mình là cái loại giáo viên chỉ biết cầm bài thi ứng phó học sinh .
Suy nghĩ một chút, vẫn là mở miệng nói: "Có vấn đề thắc mắc gì có thể gọi điện thoại cho tôi, hoặc là nói cho chị tôi cũng được, chị ấy sẽ nói cho tôi."
"Ân." Tất Tử Nghiêu khéo léo gật đầu, mặc dù đối với một tờ bài thi rất là nhức đầu, nhưng mà đối với gia sư lần đầu tiên gặp mặt, cô vẫn thủy chung cũng duy trì mỉm cười, huống chi đây là em trai chị dâu tương lai của cô, vậy thì càng không thể lưu lại ấn tượng xấu cho người ta rồi, nếu không, nói không chừng sẽ ảnh hưởng quan hệ hai nhà sau này đấy, Tất Tử Nghiêu nghĩ như thế.
Lý Thụy nếu là biết nha đầu này đang suy nghĩ chút gì, nhất định phải khi dễ một phen, cô gái, cô thật nghĩ quá nhiều, coi như hai người bọn họ đánh nhau một trận, cũng sẽ không ảnh hưởng cái gì, có chị anh ở đây, bạo động cái gì đều sẽ bị trấn áp . Dĩ nhiên, Lý Thụy không phải con giun trong bụng Tất Tử Nghiêu, cho nên anh không biết Tất Tử Nghiêu nghĩ cái gì, ‘cường hãn’ của chị anh, cũng chỉ chờ lần sau nữa nói cho người ta biết.
"Thầy giáo Lý, chúng ta đi xuống ăn cơm đi, mẹ em chắc đã chuẩn bị xong cơm tối." Tất Tử Nghiêu để bút xuống, đứng lên, nhẹ nhàng duỗi lưng một cái.
Nhìn lên nha đầu trước mặt này nụ cười nhàn nhạt, Lý Thụy tâm tình cũng không khỏi buông lỏng đứng lên: "Vậy thì đi thôi, đi xem một chút dì làm món gì ~" nói xong, còn tác quái tựa như khịt khịt mũi, giố