
t của cô, ánh mắt anh
phức tạp, tay trái nhẹ nhàng xoay xoay chiếc nhẫn : « Làm sao vậy? »
Mục An ngẩng đầu nhìn thẳng anh : « Chiếc nhẫn này… hình như tôi từng thấy ở đâu đó rồi. »
Du Khâm mỉm cười như có như không, dùng tiếng Trung không chuẩn nói : «Vậy sao? Nhẫn này rất bình thường, từng nhìn thấy cũng không có gì lạ.»
Vì đứng rất gần nên Mục An có thể ngửi được một mùi hương nhàn nhạt từ
trên người anh, vẫn là cái cảm giác như lần ở quán cơm nhỏ gần chùa Tùng Tán Lâm đó, trong đầu không ngừng hiện lên rất nhiều hình ảnh. Bỗng
thấy choáng váng, cô vịn vào tay ghế sô-pha thở dốc.
«Cô không sao chứ?» Du Khâm thấy sắc mặt cô trắng bệch vội bước qua đỡ.
Mục An đẩy tay anh ra, lắc đầu : «Không sao.»
Vừa lúc người giúp việc đi tới : «Thiếu gia, Chu luật sư tới rồi.»
Du Khâm và Mục An cùng bước vào phòng khách, di chúc của Du Ức Sinh ngoài
dự liệu của tất cả mọi người, Mục An một xu cũng không có nhưng dáng vẻ
lại như chẳng sao cả. Mặc dù tài sản của Du Ức Sinh rất nhiều, cô chỉ
cần một mẩu cũng đủ để sống xa hoa cả đời, có điều không có đối với cô
cũng chẳng sao, chỉ cần có thể cùng người Du gia phân rõ giới hạn cô
cũng không quan tâm việc có được hay không.
Trước khi người của Du gia tìm tới cửa, cuộc sống của cô vẫn rất an bình, yên ổn, cô thích cuộc sống như vậy.
Chờ khi gải tán hết đám phụ nữ, Chu luật sư mới lấy ra một văn kiện khác,
ông đẩy mắt kính : «Du phu nhân, Du tiên sinh kỳ thực còn làm một bản di chúc riêng cho cô, hơn nữa…» Ông dừng lại, nhìn Du Khâm, “Điều kiện của ngài ấy là nhất định phải tuyên bố ngay trước mặt Du Khâm thiếu gia. »
Mục An bất ngờ, Du Ức Sinh này rốt cuộc là yêu cô hay không yêu cô?
Du Khâm nhíu mày, giơ tay lên ý bảo Chu luật sư tiếp tục.
Chu luật sư lấy từ trong túi văn kiện ra một tờ di chúc khác : «Du tiên
sinh thật ra còn có một công ty được niêm yết trên thị trường đăng ký
dưới tên Mục An tiểu thư, ý ngài ấy là bây giờ công ty này sẽ tiếp tục
đứng tên Mục An tiểu thư, thế nhưng Mục An tiểu thư nhất định phải kinh
doanh cùng Du Khâm thiếu gia, hơn nữa, Mục An tiểu thư nhất định phải
chăm lo cho cuộc sống của Du Khâm thiếu gia cho đến khi Du Khâm thiếu
gia kết hôn mới thôi. »
Mục An đen mặt, khóe miệng giật giật: «Ý của Du tiên sinh là… tôi phải thành mẹ kế của anh ta?»
Du Khâm nghe xong lời của cô thì môi mỏng khẽ cong lên, trên mặt có một tia trào phúng: “Mẹ kế? Cô hơn tôi bao nhiêu tuổi?»
Chu luật sư nuốt nuốt nước miếng, nghe rõ mồn một mùi thuốc súng nồng đậm:
«Đây… là ý của Du tiên sinh, tôi chỉ dựa theo sự thật trên bản di chúc
mà tuyên bố thôi.»
Mục An liếc nhìn Du Khâm: «Anh ta cũng đã trưởng thành rồi, còn cần chăm sóc cái gì?»
Đáy mắt Du Khâm xẹt qua một tia khác thường, anh nhếch môi cười ngây thơ:
«Thật xấu hổ, năng lực tự sinh tồn của tôi không tốt lắm, đúng thật là
cần chăm sóc, dì à!»
Mục An trợn to mắt, nói gì cũng không phải đành
nở một nụ cười yêu thương: «Đừng khách khí, có đứa con đẹp trai lớn
tướng như vậy thì thiệt hại thế nào cũng không phải là tôi.»
Chu luật sư nhanh tay lẹ mắt thu dọn mọi thứ xong lập tức đứng dậy: «Tôi lặp lại một lần nữa, nếu các vị không tuân theo di chúc mà làm thì cả hai người đều chẳng được một đồng nào.» Ý thức được khí áp đang xuống thấp, Chu
luật sư quyết định ‘tẩu vi thượng sách’: «Tôi còn có việc, các vị từ từ
trò chuyện, từ từ trò chuyện.»
Du Khâm dựa vào sô-pha, tay phải vuốt
cằm: «Mục An, cô chỉ lớn hơn tôi ba tuổi, xác định là muốn làm mẹ tôi à? Hay thế này, tôi cho cô một số tiền, cô bỏ qua cổ phần của công ty.
Theo tình huống hiện tại của cô, nếu làm kinh doanh thì không tới một
tháng cũng phải tuyên bố phá sản thôi.»
Mục An là chòm sao sư tử, thà chết vì sĩ diện, lòng hư vinh rất mạnh, cô cười gượng: «Vậy chẳng thà
để tôi cho anh một khoản tiền, anh quay lại Mỹ ngoan ngoãn học hành là
được rồi.»
Du Khâm bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất: «Mẹ kế thật hung dữ!»
Mục An đen mặt, lông mày chau lại một chỗ.
Du Khâm ngoan ngoãn im miệng, suy nghĩ một hồi anh nói : «Cô không phải là không quan tâm đến tiền sao, chút tiền cỏn con đó cô sẽ không bận tâm
chứ.»
Mục An nhìn khuôn mặt dễ coi của anh lộ ra dáng vẻ ‘thấy tiền
là sáng mắt’ đáng đánh đòn kia thì u ám nhếch miệng cười : «Tôi không
quan tâm đến tiền nhưng thay vì đưa tiền cho ‘nhị thế tổ’(1) ngài đây
thì thà mang đi làm việc thiện còn hơn.»
Nhìn bóng lưng Mục An giận
dữ đi xa, Du Khâm bất đắc dĩ mỉm cười. Cầm lấy tờ di chúc trên bàn anh
âm thầm thở dài, ‘cha, sao cha phải khổ sở vậy chứ?’
*************
«Vì thế, tiền của cậu đều ở trong cái công ty chết tiệt kia?» Lục Kiều tóm lại ý của Mục An
Mục An uống một ngụm nước: “Đúng vậy.”
Lục Kiều nghĩ nghĩ: “Vậy nhận thôi, chẳng ai ngại có nhiều tiền mà.”
Mục An chau mày, đặt ly nước trong tay xuống: “Vốn là không để ý, có thể
nhận nhưng trên di chúc có nói, phải cùng tên nhị thế tổ kia kinh
doanh.”
“Vậy thì cùng kinh doanh.” Lục Kiều không hiểu sự bực dọc của cô từ đâu đến.
Mục An thở dài, chân mày càng nhíu chặt hơn: “Kể ra cũng kỳ quái, đối với
tên nhị thế t