
, nếu có cái gì tôi giúp được, tôi nhất định sẽ cung cấp miễn phí ý kiến chuyên ngành.”
Hàn Thượng Phong nhìn Bạch Dĩ Mạt nhất quyết từ chối, tuy hắn không gặp
Bạch Dĩ Mạt nhiều, cũng không phải rất hiểu cô, nhưng hắn biết Bạch Dĩ
Mạt là người nhất ngôn cử đỉnh, cô làm bất cứ chuyện gì thì điều kiện
đầu tiên chính là tự nguyện, không ai ép được cô.
“Vậy thì tôi không miễn cưỡng cô nữa.”
Đúng lúc này, điện thoại của Bạch Dĩ Mạt vang lên, quả nhiên là của Hướng
Nhu, cô tỏ ý với Hàn Thượng Phong một cái, sau đó tránh đi nghe điện
thoại, Hàn Thượng Phong nhìn theo bóng lưng Bạch Dĩ Mạt, tâm tư nghĩ
ngợi trăm nẻo.
Bạch Dĩ Mạt còn chưa kịp alo thì bên kia đã nói chuyện: “Em đang ở đâu đấy, nhân dân cả nước đang chờ em.”
Bạch Dĩ Mạt thật sự là không hiểu gì: “Người dân nước nào chờ em cơ, nói cái gì thế?”
“Bạch Dĩ Mạt, không phải em đã quên hôm nay đến nhà anh ăn cơm đấy chứ?”
“Em đồng ý anh hồi nào?” Càng nói càng hồ đồ.
“Tối hôm qua! Lúc em sắp ngủ ấy, anh nói về ăn với nhà anh, em đã bảo được mà!”
“Em có nói đâu? Em cũng không nghe thấy anh nói gì cả. Làm sao anh có thể chơi xấu như thế chứ?”
Lúc này Hướng Nhu không muốn nghiên cứu cùng cô cái vấn đề này, thế là đành phải nói với cô: “Thôi quên đi, em mau sang đây đi, mọi người đã đến
rồi, em không biết xấu hổ mà bắt trưởng bối chờ em đấy chứ?”
Bạch Dĩ Mạt hét lên với hắn: “Hướng Nhu chết tiệt, anh dám tiền trảm hậu tấu, em chưa chuẩn bị kỹ.”
“Người đến là được rồi, chuẩn bị cái gì chứ? Ở Trần Uyển, nhanh lên.” Nói xong không đợi Bạch Dĩ Mạt từ chối hay không, trực tiếp gác điện thoại.
Bạch Dĩ Mạt nhìn điện thoại mà không biết nói gì, xem ra là phúc thì không phải là họa, mà đã là họa thì e rằng khó tránh.
Quay về chỗ ngồi, cô nói với Hàn Thượng Phong có việc phải đi trước, Hàn
Thượng Phong bảo tiễn cô nhưng cô từ chối khéo, để người này tiễn về rất dễ xảy ra tình huống JQ, tạo nên hiểu lầm không đáng có, vẫn là không
nên.
Hàn Thượng Phong cũng ép cô, chỉ nói cô lên đường cẩn thận rồi nhìn cô rời xa.
Bạch Dĩ Mạt đi không được bao lâu thì ngồi đối diện với Hàn Thượng Phong là
một người phụ nữ đội mũ che nửa mặt, cô ta cầm máy ảnh trong tay đưa cho Hàn Thượng Phong, nói một cách lẳng lơ: “Anh rất ăn ảnh đấy!”
Mặt
Hàn Thượng Phong không chút thay đổi nhìn mình và Bạch Dĩ Mạt trong máy
ảnh, lạnh lùng nói: “Tôi đã sớm nói rồi, Bạch Dĩ Mạt sẽ không đồng ý.”
Người phụ nữ đưa những ngón tay nhẹ nhàng gõ lách cách lên mặt bàn đá cẩm thạch: “Hàn Thượng Phong, anh đúng thật là vô dụng.”
Sự lạnh lùng trong mắt Hàn Thượng Phong đã biến thành ngọn lửa hừng hực,
hắn cố nhịn cơn phẫn nộ sắp bùng nổ quát lên với người phụ nữ: “Có bản
lĩnh thì cô tự mình ra tay đi, một lũ điên các người, không bức chết
dược người khác thì các người không chịu bỏ qua đúng không!”
Người
phụ nữ cười phá lên, dường như tự nói với mình: “Anh đừng quên, anh cũng là một trong số đó, mạng của chúng ta bây giờ không đến lượt mình làm
chủ, không phải sao? Hàn thiếu gia!” Nói xong cô ta lấy lại chiếc máy
ảnh trong tay Hàn Thượng Phong, đứng dậy rời đi…
++
Bạch Dĩ Mạt đi vào Trần Uyển thì bắt gặp chú Trần, cô mỉm cười bước đến chào hỏi với ông.
“Chú Trần, sao hôm nay chú lại ở đây?”
Bố của Trần Bình với ông nội Hướng Nhu, ông nội Bạch Dĩ Mạt là chiến hữu,
cho nên cũng coi như là mấy đời thân nhau, từ nhỏ đã nhìn Hướng Nhu và
Bạch Dĩ Mạt lớn lên, theo như mật thám thì ông biết được hai đứa trẻ này đang yêu nhau, kết quả là hôm nay tự mình đến trấn thủ.
“Nha đầu
cháu ấy, chuyện tốt với Hướng Nhu đã gần rồi còn che che đậy đậy, không
ngoan tí nào.” Trần Bình làm vẻ mặt ra quần ồ ạt.
Bạch Dĩ Mạt bật
cười, giải thích: “Chú đừng nghe Hướng Nhu nói bậy, chúng cháu mới qua
lại không bao lâu, cái gì mà chuyện tốt gần đến chứ? Bát tự còn chưa xem mà?”
“Bạch Dĩ Mạt, em không lấy chồng thì anh gả cho ai?” Cách đó không xa truyền đến âm thanh đã quá quen thuộc.
Hướng Nhu bước đến gần Bạch Dĩ Mạt, đôi mắt hoa đào trừng to: “Bạch tiểu thu
thật đúng là quý nhân bận việc! Còn phải đợi đến ba giục bốn mời mới
tới.”
Bạch Dĩ Mạt trừng mắt lại, không chịu yếu thế: “Hướng Nhu, em điên rồi nên mới tin anh, dám lừa em hả.”
Trần Bình nhìn thấy hai đứa trẻ lại bắt đầu thì không khỏi buồn cười trêu
chọc: “Chú cũng rất bực, hai đứa như nước với lửa sao lại dung hòa được
với nhau nhỉ?”
“Chú Trần.”
“Chú Trần.”
Hai người quay đầu lại, dị khẩu đồng thanh nói.
Trần Bình cố ý che miệng ho, nói: “Hai đứa đừng có ở đây mà chống đỡ nữa, để làm gì chứ.”
Thốt ra lời này xong, bây giờ Hướng Nhu mới nhớ mình là ra bắt người đi vào, sao lại đứng đây gây nhau rồi? Kết quả là, hắn kéo tay Bạch Dĩ Mạt đi
vào trong phòng.
Đi đến trước cửa, Bạch Dĩ Mạt dừng lại, sống chết
không chịu vào, giận cái gì chứ, to gan cũng không dám:”Phải vào thật
sao! Cái đó, em căng thẳng quá.”
Hướng Nhu nắm chặt tay Bạch Dĩ Mạt,
cười: “Cũng không phải hổ báo gì, em căng thẳng làm gì? cứ giống như
bình thường thôi, đừng nói nhiều nữa, đi thôi.”
Hướng Nhu nói xong liền đưa tay đẩy cửa ra, lại bị Bạch Dĩ Mạ