
h
là em. Nhưng mà em hãy cho anh một chút thời gian…”
“Chủ tịch Triển” Cố
Hạ ngắt lời anh, nói từng chữ một vô cùng rõ ràng, “Chúng ta không
hợp nhau.”
Chuyện về cô bé lọ
lem chỉ có trong cổ tích, trước kia cô cũng đã từng mơ như vậy, nhưng
mà ba năm trước đây đã tỉnh mộng, một người không thể té ngã hai lần
trên cùng một chỗ, “Tối hôm qua tôi đã nói với anh, chuyện của chúng
ta đã qua, anh muốn kết hôn với ai là chuyện của anh, không liên quan
gì đến tôi cả.”
“Rốt cuộc em có ý gì?”
Giọng nói của Triển Thiểu Huy bởi vì tức giận mà run lên, “Em muốn
kết hôn thì kết hôn còn chưa được hay sao? Anh đã làm rất nhiều
chuyện như vậy, bây giờ em còn lằng nhằng cái gì nữa?”
“Đã không còn như
trước nữa.” Cố Hạ ngừng một chút rồi lại nói, “Tôi không còn yêu
anh, cho nên không thể nào trở về bên cạnh anh được nữa.”
Triển Thiểu Huy hung
dữ trừng mắt nhìn cô, dường như muốn xé nát cô ra, “Cố Hạ, em lặp
lại lời nói vừa rồi một lần nữa!”
Cố Hạ quay đầu đi, cho
tới bây giờ cô không hề nghĩ Triển Thiểu Huy sẽ vẫn luôn nhớ mãi
không quên cô, sẽ vì cô mà từ hôn, nhưng mà ba năm nay cô đã nghĩ rất
nhiều, kết hôn hẳn là nên tìm một người thích hợp, Cố Hạ cũng không
muốn đau lòng thêm một lần nữa, lúc ấy, cô đã dùng rất nhiều thời
gian để quên đi tên xấu xa Triển Thiểu Huy kia, bây giờ cô không muốn
lại rơi vào đó nữa, “Khi đó tôi đã muốn kết hôn với anh, nhưng mà đã
qua ba năm, rất nhiều chuyện đã thay đổi, bây giờ, tôi không còn yêu anh
nữa.”
Giọng điệu bình tĩnh,
không giống như đang giận dỗi, Triển Thiểu Huy biết Cố Hạ không phải
đang chơi trò lạc mềm buộc chặt, anh biết rõ cô thật sự không yêu anh
nữa, chán nản buông lỏng hai tay, khí thế trong ánh mắt bị dập tắt,
“Cố Hạ, tôi hận em.”
Anh cũng có niềm kiêu
ngạo của anh, Triển Thiểu Huy hung hăng mở cửa xe, khởi động xe, xe hơi
chạy xẹt qua người Cố Hạ.
Cố Hạ nhìn theo chiếc
xe biến mất trong lớp bụi đường, nửa ngày sau vẫn không nhúc nhích,
anh nói anh hận cô, anh chưa từng nói anh yêu cô, vậy mà câu nói đầu
tiên lại là hận, hai người bọn họ đang làm gì đây? Quá khứ đã trôi
qua vẫn là quá khứ, cô và anh có tiếp tục dây dưa thì cũng còn ý
nghĩa gì chứ? Một người đứng trên cao luôn kiêu ngạo như vậy, cuối
cùng vẫn không thích hợp để ở bên cạnh cả đời, anh muốn kết hôn thì
kết hôn, muốn từ hôn thì từ hôn, mà cô, rốt cuộc vẫn không thể chơi
nổi.
Nửa đêm đang ngủ say
thì bị một tiếng đập cửa bừng tỉnh, ngơ ngẩn một lúc lâu mới biết
cửa nhà mình đang vang lên bang bang, trong lòng tất nhiên có chút sợ
hãi, mở đèn đi đến bên cạnh cửa, nghe thấy giọn nói
tức giận quen thuộc vang lên, “Cố Hạ, mở cửa ra.”
Cố Hạ thở dài một
hơi, rồi lại có chút căng thẳng, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy gương
mặt hằm hằm của Triển Thiểu Huy, bình tĩnh nói: “Đã trễ như vậy,
chủ tịch Triển còn tới quầy rầy hình như không hay lắm.”
“Không được gọi anh là
chủ tịch Triển!” Triển Thiểu Huy vừa mở miệng ra thì đã ngửi thấy
mùi rượu, nhưng anh không say, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, động tác linh
hoạt, bị Cố Hạ chọc giận nên chạy đến quán bar uống rượu cả buổi
tối, càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng nên lại chạy đến. Một
chân của anh đã bước vào cửa, dùng sức đẩy cửa ra bước vào, “Anh
muốn biết vì sao em lại không yêu anh?”
Cố Hạ vô cùng bất
đắc dĩ với anh, “Đã là quá khư rồi.”
“Anh vẫn còn tình yêu
với em, cái này không thể gọi là quá khứ.” Triển Thiểu Huy quát lên,
lồng ngực phập phồng.
Cố Hạ như đang nghe
một câu chuyện cười, cười lạnh nói: “Uống nhiều quá rồi thì về nhà
mà ngủ đi, đừng có chạy khắp nơi làm loạn nữa.”
Nụ cười lạnh của cô
rõ ràng đã chọc giận anh, Triển Thiểu Huy kéo Cố Hạ vào áp cô vào
cửa, vây cô lại giữa chính mình và cánh cửa, hung hăng hôn xuống. Cố
Hạ bị động tác của anh chọc giận, liều mạng giãy giụa, tay chân đấm
đá lung tung, cắn anh, đá anh, Triển Thiểu Huy càng ôm cô chặt hơn, vẫn
chống tay vào sau cửa, hơi thở mang theo mùi rượu phun trên mặt cô, lấy
tay giữ lấy cằm cô đẩy lưỡi vào, chiếm lấy hô hấp của cô, mút hương
vị của cô vào, dường như muốn đoạt lại những gì đã mất trong ba năm
qua.
Đến khi buông Cố Hạ ra
thì hô hấp của Triển Thiểu Huy đã trở nên hỗn loạn, tim anh đập mạnh
và loạn nhịp nhìn cô, không ngờ Cố Hạ vung tay cho anh một cái tát,
âm thanh cái tát thanh thúy vang lên, cô căm tức nói, “Triển Thiểu Huy,
rốt cuộc anh muốn gì?”
Triển Thiểu Huy lẳng
lặn