Polly po-cket
Trời Sáng Nói Tạm Biệt

Trời Sáng Nói Tạm Biệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322131

Bình chọn: 7.5.00/10/213 lượt.

sống cuộc sống của mình em còn có thể làm sao đây? Bởi vì vẫn không thấy rõ tâm của mình, không phải là của em, mà là anh, Diên. . . . . ."

Thiệu Diên con mắt sâu không lường được, tựa hồ đang dùng một loại ánh mắt khác dò xét Lâm Tử Huân, môi mấp máy, vẫn là không lên lời.

Lâm Tử Huân đáy lòng thở dài, cái người đàn ông này giống như cọc gỗ vậy. . . . . .

"Em có thể cho anh, chỉ là một đoạn thời gian khác mà thôi, em chờ anh, chờ anh nghĩ thông suốt, chờ anh thấy rõ, nếu như trước khi em thất vọng một lần nữa, anh vẫn là không thể nhìn rõ mình. . . . . . Vậy lần này, chúng ta đều nên rõ ràng một điểm cũng không cần dài dòng dây dưa, muốn sao để cùng nhau xuống địa ngục, muốn sao để không bao giờ gặp nhau."

Nói xong, Lâm Tử Huân đứng dậy trở về phòng, không để cho anh nhìn thấy mình mềm yếu, nói như vậy chỉ là vì ép buộc anh, nếu như quả thật đi tới một bước kia, cô cũng đã không còn sức lực rồi.

Thiệu Diên ngước mắt, nhìn chằm chằm Lâm Tử Huân biến mất, hồi lâu, rốt cuộc cười khẽ.

Nhìn trong phòng khách ngổn ngang đầy món đồ chơi, chung quanh bàn trà rải đầy đồ ăn vặt, đệm trên ghế sa lon xiêu vẹo hết sức, Lâm Tử Huân hít thở sâu một hơi tức, tự nói với mình, phải nhịn, phải nhịn, nhất định phải nhịn, nhưng ai nói đã nói, không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa.

"Thiệu Diên! Lâm Mộ Nghiên!"

Một câu bạo rống bén nhọn, khiến hai người ngồi trên đất trên nệm đồng thời nhàn nhạt quay đầu nhìn cô, nhưng cô tức sùi bọt mép cũng không có ảnh hưởng đến quan hệ cha con của hai người, Thiệu Diên ôm con gái tiếp tục loay hoay xếp gỗ, bất mãn mở miệng: "Em lại sai lầm rồi, là Thiệu Mộ Nghiên."

"Đây không phải là trọng điểm!"

Lâm Tử Huân xông lên trước, từ trên cao nhìn xuống, bây giờ là như thế nào, người đàn ông này bất kỳ lời thề gì cũng không nói với cô, liền công khai tiến vào nhà cô, được rồi, căn phòng này cũng có tên của anh, nhưng là cô rõ ràng đã nói qua để cho anh nghĩ thông suốt rồi trở lại tìm cô, nhưng tại sao anh như không có chuyện gì xảy ra xách hành lý tới đây ở? Còn giống như vô lại chiếm đoạt con gái của cô, giường của cô, thỉnh thoảng còn nhân tiện đùa giỡn cô, đây là coi là cái gì?

Nếu như nói đến những thứ này cũng thôi đi, tại sao anh còn phải mang theo theo con biên ngôi nhà thành "Ổ chó" ? Coi như anh muốn cùng con gái gia tăng tình cảm, cũng không cần khiến cô vất vả như vậy.

"Mẹ." Lâm. . . . . . Không, phải là Thiệu Mộ Nghiên rồi, toét ra cái miệng nhỏ nhắn cười rộ lên vùi ở trong ngực Thiệu Diên: "Không cần hung dữ, chờ một lát con sẽ cùng ba cùng nhau dọn dẹp."

"Những lời này mẹ đã nghe qua 108 lần!" Không sai, đến cuối cùng người dọn dẹp luôn là cô.

"Không cần ở trước mặt con gái tiếng to tiếng nhỏ." Thiệu Diên miễn cưỡng nghiêng mắt nhìn cô, sau đó ôm lấy con gái từ trên mặt đất, đi vào thư phòng làm bài tập của nó, đóng cửa lại rồi trở lại phòng khách một lần nữa.

Lâm Tử Huân thở phì phò nhìn chằm chằm anh, anh có tư cách gì nói cô không cần lớn tiếng, đây coi như là giáo dục sao? Nhưng. . . . . .

"Anh rõ ràng không cần nó, không phải sao? Hiện tại trở lại lấy lòng có phải có chút kỳ quái hay không?"

"Anh nghĩ muốn đền bù."

"Đền bù cái gì?"

Thiệu Diên cau mày, không được tán thưởng có chút tức giận, cô không phải muốn cho anh nhìn rõ tim của mình sao? Anh không nói ra miệng, vì vậy làm, người phụ nữ này lại không hiểu.

Nhìn Thiệu Diên muốn nói lại thôi, cô tựa hồ có chút hiểu rõ, đáy lòng lộ vẻ xúc động, buồn cười lại nhịn được, nghiêm túc nói: "Dạy đứa bé không phải dạy như vậy, tối thiểu phải quản lý bản thân, anh cưng chiều như vậy, nuông chiều nó tùy ý ném đồ, là không đúng."

Không được tự nhiên đưa mắt nhìn phòng khách, rốt cuộc anh khuất phục: "Anh hiểu rồi."

Lâm Tử Huân xoay người, thở dài muốn đi dọn dẹp, mà người phía sau lại nhanh chóng từ phía sau lưng ôm chặt cô, hô hấp nóng rực phun tại trên má cô, làm cho cômột hồi khẽ run, cô bất khả tư nghị cảm nhận được dục vọng của anh, chống đỡ lửa nóng của cô, khẽ nguyền rủa: "Đem thói quen tùy thời tùy chỗ động dục này của anh sửa lại."

Tùy thời tùy chỗ động dục? Anh cũng không phải là mèo hoang chó hoang!

Không chịu buông tay, anh khàn khàn khêu gợi thanh âm hấp dẫn: "Để cho anh như vậy ôm em một cái, anh rất lâu không có ôm em."

Lâm Tử Huân trừng mắt tức giận, không để cho anh nhìn thấy nụ cười của cô, rõ ràng như vậy, nhưng thủy chung không dám nói ra khỏi miệng, kiêu của anh đến tột cùng còn phải duy trì tới khi nào?

Nhưng cô cũng không tính bỏ qua cho cái người ngu ngốc không thấy rõ thực tế này, tránh thoát ngực của anh, tự lo đi thu dọn: "Em nói được sẽ làm được, sẽ không mềm lòng, trước khi anh nghĩ thông không nên đụng em."

"Lâm Tử Huân!" Gầm nhẹ.

"Cái gì?" Rống trả lại.

"Anh. . . . . ." Âm lượng bất đắc dĩ nhỏ dần.

"Nói a." Đúng lý hợp tình.

"Ngày mai chủ nhật mang con gái đi khu vui chơi đi, anh đồng ý với nó." Khuất phục.

Chủ nhật, khu vui chơi cực kỳ náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng nói cười của người một nhà hạnh phúc.

Lâm Tử Huân rất là xúc động, mang theo lơ đãng mỉm cười nhìn bó