
òng bao Thiệu Diên đã say sắp bất tỉnh nhân sự.
Tề Úy có chút cực kỳ tức giận đem một cốc nước đá dội lên mặt Thiệu Diên, lạnh lùng nghiêm mặt ra lệnh: "Thiệu Diên, cậu đứng lên cho mình."
Một hồi rùng mình, Thiệu Diên bị lạnh lẽo tận xương tủy bị buộc mở mắt ra, sau lại thấy là Tề Úy và Bùi Dực, lại lần nữa lười biếng tựa vào trên ghế sa lon, không kiên nhẫn: "Không có việc gì đừng đến phiền mình."
Bây giờ, anh cần an tĩnh, vô cùng an tĩnh.
"Đáng chết! Bùi Dực cầm trong tay tạp chí có tin giật gân ném ở chân của Thiệu Diên, túm cổ áo của anh cưỡng bách anh nhìn: "Con mẹ nó cậu tạm thời đem Lâm Tử Huân quên đi cho mình, xem một chút những thứ này đều là cái gì."
Nhàn nhạt mở mắt ra, nhìn thấy tựa đề tạp chí mà giật mình khiến Thiệu Diên đỏ mắt, cười đến điên cuồng.
"Thú vị: Bí mật thân thế của tổng giám đốc Thiệu thị! Là Thiệu Diên hay là Lâm Diên?", "Tin đồn cha mẹ tổng giám đốc Thiệu thị ngoài ý muốn gặp nạn bỏ mình, hay là tự sát?", "Thoát khỏi Lâm gia, sáng lập công ty Thiệu thị là tay trắng dựng nghiệp hay là vong ân phụ nghĩa. . . . . ."
Nên tức giận những chân tướng này đột nhiên vô sỉ ra ánh sáng sao? Không. . . . . . Những thứ này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, tại sao phải tức giận?
Tề Úy và Bùi Dực vô cùng lo lắng, nhìn chăm chú vào Thiệu Diên để ngừa anh tùy thời điên cuồng, vậy mà bọn họ cũng sai lầm rồi, Thiệu Diên so với bất luận kẻ nào đều tỉnh táo, yên tĩnh trống rỗng trắng bệch, cười: "Các cậu đang lo lắng cái gì? Tôi thống khổ không thể thoát ra được? Yên tâm, đó không phải là cách làm của Thiệu Diên mình, nếu quả thật như vậy, thì đó cũng là việc mười năm trước mình nên làm."
Đúng vậy, mười năm trước. . . . . . Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tử Huân, thời điểm lần đầu tiên bị "bán" đến Lâm gia, thậm chí sớm hơn, thời điểm cha mẹ anh cùng nhau tự sát. . . . . .
"Diên. . . . . ." Tề Úy và Bùi Dực bất đắc dĩ nhỏ giọng.
"Huống chi. . . . . . Những thứ này đều là sự thật không phải sao?" Thiệu Diên ngửa mặt lên trời cười giễu, cười đến mức khiến Tề Úy và Bùi Dực hai người đàn ông này đều có chút đau lòng: "Mình vốn cũng không phải là Lâm Diên, chưa bao giờ là như vậy, trời mới biết mình có bao nhiêu ghét cái họ Lâm này, họ cực kì độc ác."
Nhưng tại sao phải xuất hiện Lâm Tử Huân? Là cô, là cô phá hủy tất cả, để cho anh cam nguyện trầm luân.
"Tự sát? Bọn họ vốn chính là tự sát. . . . . . Thiệu Dĩ Phong, cha của mình ở trước mặt của mình từ tầng 24 của Lâm thị nhảy xuống, tan xương nát thịt, tử vong tại chỗ. . . . . . Mẹ của mình vì ông ấy tự tự, cắt cổ tay tự sát trong bồn tắm, cả phòng đỏ tươi, cho nên các cậu đều biết, mình sợ máu, mình sợ khắp nơi đầy máu. . . . . ."
"Thiệu Diên! Cậu không cần như vậy." Bùi Dực hung hăng cho Thiệu Diên một quyền, muốn làm anh thanh tỉnh.
Tề Uý kéo Bùi dực, đỡ Thiệu Diên dậy: "Đau khổ của cậu bọn mình cũng biết, cần gì ở trước mặt bọn mình làm bộ làm tịch? Việc cấp bách là phải giải quyết xong tất cả tin tức, nó đánh vào Thiệu thị sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn."
Thiệu thị. . . . . . Thiệu Diên hai mắt ờ mịt liếm máu tanh bên môi, đột nhiên cảm thấy, tất cả đều không có ý nghĩa.
Anh lại thất bại vô dụng như vậy, chân tướng tàn nhẫn năm xứa bị xé mở nhưng không muốn đối mặt, thật ra thì rất sớm trước kia, anh cũng không muốn đi đối mặt. . . . . .
Lúc đầu tiến vào Lâm gia tất cả đều là vì tùy thời báo thù, khi lông cánh đầy đủ, chuẩn bị sẵn sàng thì người kia rời đi đập vỡ tất cả, tất cả làm cho anh tuyệt vọng cũng nói cho anh biết, ý nghĩa của người kia đối với anh không gì sánh được, anh không có cách nào nói cho bất luận kẻ nào, anh không thể yêu cô, lại đã sớm đem cô khắc sâu vào trong số mạng đời đời kiếp kiếp luân hồi, khi cuộc đời anh u ám, là cô cho anh một tia sáng để duy trì nhịp đập trái tim.
Anh cho là hành hạ cô, mới có thể tìm được chính mình, chỉ chưa từng nghĩ tới, anh chỉ là muốn cô ở bên người.
Đáng tiếc đây không phải là một đề tài để chọn lựa, càng không phải là mâu thuẫn lựa chọn tình yêu và tình thân, đây chỉ là anh vừa sẩy tay liền rơi vào vực sâu tuyệt vọng.
Say lảo đảo đứng lên, ý thức Thiệu Diên hỗn loạn đi tới cửa, Bùi Dực muốn đuổi theo: "Cậu đi đâu vậy?"
Tề Úy lại ngăn cản Bùi Dực: "Kệ cậu ấy đi."
Thiệu Diên quay đầu lại cười cho bạn tốt an tâm, miễn cưỡng nói: "Yên tâm, mình không có việc gì, chuyện tạp chí giao cho các cậu, anh em."
Nhìn bóng lưng Thiệu Diên rời đi, Tề Úy cho Bùi Dực một biểu tình "Cậu chịu thiệt rồi": "Giao cho cậu đi, nếu đây là chuyện có liên quan đến vợ con Cẩu tử nhà cậu, vậy mình không nhúng tay vào rồi."
Bùi Dực chợt rùng mình, thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, cái tên Cẩu tử chết tiệt kia, còn muốn làm bạn bè mất tinh thần không chịu nổi. . . . . .
Anh đến rồi!
Trong bóng tối, Lâm Tử Huân chợt mở mắt ra, trái tim bình bịch nhảy dựng, có chút đổ mồ hôi ngồi dậy, chờ đợi nhịp tim bình phục, cô thận trọng không kinh động đến con gái ở bên cạnh, đi tới phòng khách uống nước.
Một ly nước lọc từ cổ họng chảy xuống, khiến Lâm Tử Huân suy nghĩ càng thêm vướng mắc,