Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324562

Bình chọn: 7.5.00/10/456 lượt.

yển, y đã tưởng như nín

thở khi nhìn thấy Chân Duyên. Sợ hãi cùng hưng phấn khiến tim y đập liên hồi như lên cơn bệnh nặng. Thuỷ Linh quay mặt đi để nàng không nhìn

thấy được vẻ thất thố của mình. Cuối cùng, do chính cảm xúc quyết liệt

nhất thời đã khiến y ngục ngã trước nàng trong giây phút đó. Y ước gì

mình có thể mạnh mẽ hơn, đứng vững trước cơn sốt đã mắc phải từ một ngày trước. Y ước gì mình đã có thể nói với nàng, “Xin chào!”

Sau khi tỉnh dậy chỉ nghe được người khác thuật lại những gì nàng đã

nói. Thuận tiện phun một ngụm máu đúng thời, người ta liền cho rằng y là nạn nhân trước lời nói độc ác của nàng. Ừ thì làm nạn nhân đầu tiên

cũng được, còn hơn để người khác biết cơ thể y vốn yếu đuối bệnh tật

liên miên. Chỉ là gió thổi nhẹ qua một chút cũng có thể lăn đùng ra bất

tỉnh, chỉ cần dính tí mưa cũng có thể sốt cao mê man. Y yếu đuối từ cơ

thể cho đến tâm hồn, khi nghe được lời chê bai của nàng, liền rút đầu

trở thành rùa nhát gan.

Bỏ chạy khỏi kinh thành chỉ vì không dám đối diện với nàng. Để Chân

Duyên một mình mang tiếng ác ngôn, không thể lên tiếng giải thích hay

bênh vực cho nàng. Nhưng than ôi, sao nàng lại có thể mạnh mẽ đến nhường đó. Chân Duyên vẫn rực rỡ, lộng lẫy như hôm nào. Nàng đứng trước bão

táp chỉ trích, đạp bằng hết mọi dư luận mà sống. Nàng là nữ thần cao quý nhất trên cõi đời này. Y có thể lập cả đền thờ trong trái tim mình, chỉ để tôn sùng và ca ngợi nàng.

Khi Chân Duyên lần thứ hai xuất hiện trước mặt y, Thuỷ Linh đã nhận ra

nàng ngay tức khắc. Sự hưng phấn run rẩy này là thế nào? Chỉ vì y sợ

rằng hình ảnh trước mắt mình chỉ là ảo ảnh. Y lại gặp giấc mơ đã dằn vặt mình trong suốt hai năm qua. Kết cục cũng không khá hơn trước là bao,

chỉ nói với nàng có vài câu, lại bị máu dồn lên não mà ngất xỉu.

Thật sự, y rất chán nản mỗi khi phải nằm bệnh trên giường. Cuộc đời y có thể chia ra hai thời gian rõ rệt, một là được đi lại, hai chính là nằm

trên giường. Đối với một đứa trẻ sinh non, thì từ nhỏ đã làm bạn với

siêu thuốc cũng không có gì là lạ. Yếu ớt, bệnh tật chính là kẻ thù mà y ghét nhất trên đời. Nhưng chưa bao giờ y hạnh phúc hơn khi mình bị cảm

mạo mấy ngày trước. Bởi vì nàng sẽ đến bên cạnh y, vắt khăn đắp lên trán y, và sau đó chạm vào mặt y. Bởi vì nàng nói, mình đã thích y từ lần

đầu tiên gặp gỡ.

Hạnh phúc và sung sướng cùng bùng nổ trong khoảnh khắc. Cơn sốt vừa mới

giảm lại tăng lên trong chốc lát. Y chìm trong mê man cùng khoảnh khắc

bất diệt khi nghe lời thổ lộ của nàng. Nàng là một cô gái xinh đẹp, đáng yêu nhất mà y từng biết tới. Những lời nói ác độc đó chỉ để che dấu sự

xấu hổ thôi sao. Càng bối rối nàng sẽ càng tỏ ra lạnh lùng hung dữ, bởi

vậy mỗi khi nghe nàng lớn giọng mắng mình, y sẽ bất giác liên hệ đến con nai nhỏ đằng sau nàng. Con nai nhỏ nói “Tránh xa ta ra, nếu không ...

nếu không ta sẽ sợ đó ... aaaa”. Y còn có thể yêu ai hơn nàng.

Bút nhấc lên, kết thúc vũ điệu muá may của mình trên giấy. Trước mặt y

là một tác phẩm hoạ dung vô cùng sống động. Những cánh hoa đang rơi vì

cơn gió đang thổi qua. Nàng cầm chiếc quạt, cười toả sáng vui đùa cùng

là làn gió. Có lẽ y đã vẽ ra bức tranh đẹp nhất, lộng lẫy nhất trong đời mình. Thuỷ Linh cười ngọt ngào đầy hài lòng.

Một người mới đến nhìn thấy nụ cười đó, thì liền bần thần đến loạn trí.

Là một nam nhân, Mạc Thuỷ Linh có thể cười đến thần tiên cũng phải ghen

tị thế này sao.

- Tử Thanh. - Giọng ngọt ngào gọi tên tự của Thuỷ Linh.Y giật mình quay lại, phát hiện hôn thê đính ước Tống Diêu Diêu đang lướt nhanh về phiá mình. Sao y lại có thể quên, quên mất một tháng nữa bọn

họ sẽ bái đường thành thân.

- Diêu Nhi, sao muội lại đến?Kinh ngạc chưa hết, Diêu Diêu đã chạy thẳng tới ôm chầm lấy y.

- Nhớ huynh không chịu nổi. - Nàng trong lòng y nũng nịu.Mạc Thuỷ Linh đang bối rối, bất ngờ không phản ứng kịp, thì một giọng nhẹ nhàng nhưng như dao cứa ngang cổ họng y.

- À ... Tử Thanh và Diêu Nhi đang đoàn viên đây mà. Sao lại gọi ta tới đây chi vậy? Bộ các người muốn mở gánh hát bán vé sao?Chân Duyên cười đến nhật nguyệt cũng lu mờ. Bởi vì y có thể nhìn ra được,

cuồng phong bão tố, sấm vang chớp giật đang nổ đầy trời. Kế hoạch còn

chưa có bắt đầu đã thất bại từ trong trứng nước.

- Tử Thanh, cô nương đây là ai mà vô phép vậy? - Tống tiểu thư buông y ra, ngoắt mặt nhìn Chân Duyên.

- Ha ha ha ... Tử Thanh à, hôn thê của ngươi đang hỏi ta là ai kìa. Chân Duyên vừa lấy quạt che miệng cười, vừa uyển chuyển đi đến chỗ bọn họ.

Nàng ngẩn cao đầu, khí thế bá giả như toàn thể thế gian đều là con sâu

cái kiến. Miệng cười như gió chướng, ánh mắt lại âm hàn đến giết người.

“Thôi rồi, không phải muốn giết người, mà thật sự có thể giết người.”

Thuỷ Linh theo bản năng kéo Tống Diêu Diêu ra khỏi người mình, y lúng

túng làm đổ hộp mực vào bức tranh xinh đẹp vừa mới vẽ. “Ai da ... thật

là uổng phí.” Toàn bộ tâm tư, toàn bộ tình cảm của y trong trạng thái

đỉnh cao nhất mới có thể hoạ ra tuyệt tác như vậy. Bây giờ gần đại công

cáo thành, lại bị huỷ trong chớp mắt.

- Tiểu Duyên, không phải như


Old school Swatch Watches