
với ong bướm, còn tỏ ra vừa
lịch thiệp vừa dịu dàng, rõ ràng là muốn lấy mạng phụ nữ chúng tôi chứ còn gì
nữa.
Tôi cố gắng hết sức giữ
cho mình bình tĩnh, đồng thời đè nén trái tim đang đập thình thình trong lồng
ngực, rồi tỏ vẻ hết sức tự nhiên, vừa khách sáo vừa lịch sự nói: “Chủ tịch Kim,
mời anh!”
Trong mắt anh chàng có
một nét hụt hẫng thoáng qua, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng,
vui vẻ bắt chuyện với tôi, một lúc sau còn hỏi: “Tuệ Tuệ, em làm việc ở đâu
vậy?”
Tuệ Tuệ? Tôi thiếu chút
nữa đã cắn vào lưỡi mình. Từ lúc nào mà tôi với anh ta đã thân thiết đến mức có
thể xưng hô như vậy chứ?
Tôi trừng mắt nhìn anh ta
một cái, có chút tức giận. Nhưng anh ta vẫn khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hết sức, trong mắt còn ẩn chứa một nét điềm đạm
và quan tâm. Trông anh ta có vẻ vừa chân thành vừa nghiêm túc, hoàn toàn khác
với những gã đàn ông ong bướm thường thích đi gạ gẫm những cô gái đẹp mà tôi
từng gặp. Điều này ít nhiều cũng khiến tôi bớt lo hơn một chút, có lẽ anh ta
chỉ coi tôi như một cô em gái đã lâu không gặp mà thôi, không hề có ý hút hồn
tôi.
“Em làm việc ở tòa án.”
Tôi gắp một miếng cá chạch lên, cúi đầu trả lời.
Nghe vậy anh ta có vẻ hơi
bất ngờ, đôi đũa trong tay lập tức dừng lại, rồi hơi cau mày, dường như có
chuyện gì đó khó hiểu, mãi mấy giây sau mới do dự hỏi khẽ: “Anh còn tưởng… em
là bác sĩ cơ?”
Tôi lập tức có cảm thấy
xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất, ngay đến món cá chạch thích ăn nhất
cũng không nuốt nổi nữa, liền buông đũa xuống lúng túng đáp: “Em… Em vốn cũng
định làm bác sĩ, nhưng, học đại học xong thì không tìm được việc làm, cho nên…”
Chuyện thế này nói ra đúng là quá mất mặt, vốn tôi cho rằng một người lịch
thiệp như anh ta sẽ chú ý đến tâm trạng của phụ nữ, nhưng xem ra tôi đã nhầm
rồi.
Anh ta hình như vừa thở
phào, nét mặt cứng đờ cũng trở lại dịu dàng, giọng nói thì có vẻ như vừa buông
được một gánh nặng: “Xin lỗi, anh chỉ, em biết đấy…”
Tôi đương nhiên biết chứ.
Mười chín năm trước lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, anh ta đã đưa tôi về nhà.
Hồi đó tôi còn ở phòng khám Đông y mà ông nội tôi mở ở đường Tân Dân. Bắt đầu
từ đời ông nội tôi, mọi người trong nhà từ già đến trẻ đều là bác sĩ, đến bây
giờ, chỉ có hai kẻ lạc loài là tôi và Lưu Hạo Duy. Tôi nghĩ, chắc đây chính là
nguyên nhân quan trọng khiến quan hệ giữa hai người bọn tôi tốt đến vậy.
“Em từng đi học ở miền
Bắc phải không?” Anh ta hỏi tiếp, hình như chỉ tùy tiện nhắc đến: “Trong giọng
của em có lai khẩu âm miền Bắc, không giống những người bản địa mà anh từ gặp.”
“Em học đại học ở Bắc
Kinh.” Tôi gật đầu trả lời, thực ra trong lòng có chút nghi hoặc. Trước đây khi
còn học đại học, thời gian tôi ở Bắc Kinh cũng khá lâu, khi nói chuyện đúng
thực là có mang theo chút giọng Bắc Kinh thật, nhưng bây giờ về quê cũng được
mấy nắm rồi, cả ngày nói tiếng phổ thông bằng giọng địa phương, đến bản thân
tôi cũng cảm thấy rất xấu hổ. Anh ta làm sao lại nghe được khẩu âm miền Bắc từ
trong giọng của tôi nhỉ?
“Có từng đến thành phố S
chưa?” Anh ta lại hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào tôi, rực rỡ có thần.
Tôi cúi đầu kiểm tra quần
áo trên người mình, không phát hiện có gì lạ thường cả, ngẫm nghĩ một chút rồi
mới trả lời: “Em chưa.” Khi nói những lời này trong đầu tôi lại chợt có một số
cảnh tượng thoáng qua, một con ngõ nhỏ sâu thẳm mà sạch sẽ, một khu vườn với
những bông hoa hướng dương mở rộ, còn có… một thiếu niên rạng rỡ tươi cười…
Tôi không kìm được ngây
người ra…
Đúng là lạ thật, chẳng lẽ
tôi bị sét đánh đến nỗi tâm thần phân liệt rồi sao?
Chắc anh ta cũng nhìn ra
lúc này tôi không chịu đựng thêm những câu hỏi nữa, nên cũng không hỏi tiếp,
chỉ ân cần gắp thức ăn cho tôi, lúc thì bảo tôi nếm món này, lúc lại bảo tôi
thử món kia, rồi còn hưng phấn nói với tôi rằng món này độ lửa không đủ, món
kia nên làm như thế nào…
Tôi nhất thời không nhịn
được, bèn cười bảo: “Nghe Chủ tịch Kim nói như vậy, chẳng lẽ anh còn biết nấu
cơm sao? Không biết lúc nào tôi có khẩu phúc được ăn cơm anh nấu nhỉ?”
Không ngờ anh ta lập tức
đồng ý ngay: “Hay là để ngày kia nhé, anh sẽ mua thức ăn mang đến nhà em. À,
chắc em biết gói bánh chẻo chứ nhỉ?”
Tôi đờ người ra, tại sao
anh ta lại đáp ứng một yêu cầu vô lễ như thế với tôi chứ? Một người đàn ông như
anh ta, đáng lẽ phải mặc một bộ comple lịch thiệp, cầm ly rượu vang đỏ trong
tay, đi lại giữa bữa tiệc rượu hoa lệ, rồi thỉnh thoảng tán gẫu với những cô
người mẫu xinh đẹp hay các ngôi sao nổi tiếng đôi câu mới đúng chứ. Tôi không
thể tưởng tượng ra cảnh anh ta buộc tạp dề bên hông, toàn thân dính đầy bột mì
như thế nào.
“Tuệ Tuệ…” Anh ta thấy tôi
đang thẫn thờ, bèn đưa qua đưa lại bàn tay trước mặt tôi. Tôi vội vàng lắc mạnh
đầu một cái mong giúp mình tỉnh táo trở lại, sau đó trả lời: “Em không biết
Anh ta cười tít mắt:
“Không sao, anh dạy em.”
Đêm đó, tôi đã mất ngủ.
Dựa vào trực giác nhạy
bén của một người phụ nữ, tôi cảm thấy hình như anh ta có ý với tôi, nhưng tôi
lại cảm thấy không thể tin nổi. Tôi đã khôn