
cuộc đã có chút buồn bực, từ lúc
nào mà chỉ gọi một cú điện thoại cho Minh Viễn thôi cũng phải trải qua sự tra
hỏi thế này, cảm giác này thật quá tệ. Hơn nữa, người phụ nữ này rốt cuộc là
ai? Tại sao trong nhà chúng tôi tự nhiên lại mọc ra một người ngo như thế chứ?
Người phụ nữ kia cũng
không tức giận, mà khách sáo trả lời: “Chào chị, chị Chung, Chủ tịch Kim vừa
nhận một cuộc điện thoại và ra ngoài rồi, có thể phải một lát nữa mới quay lại
được. Chị có chuyện gì cần tôi nói lại với anh ấy không?” Cô ta vừa mới nói
xong, đầu điện thoại bên kia đã vang tới một giọng nói khác, có người lớn tiếng
gọi: “Thư ký Tăng, còn làm gì nữa thế, mau qua đây nhanh lên nào, tôi đang đợi
nghe bài [13'>đây…”
Thì ra là đang đánh bài
mạc chược. Trong lòng tôi thầm cảm thấy dễ chịu hơn một chút, dù sao có mấy
người ở đó cũng khiến người ta yên tâm hơn là chỉ có một đôi nam nữ ở với nhau.
Giọng nói vừa rồi hình
như có vẻ hơi quen tai. “Cổ Hằng cũng ở đó à?” Tôi nghi hoặc hỏi.
Giọng của thư ký Tăng lập
tức trở nên nhiệt tình hơn hẳn: “Chị quen anh Cổ sao, chắc chị là bạn cũ của
Chủ tịch Kim rồi, hay là để tôi gọi anh Cổ đến nói chuyện với chị nhé?”
“Không cần đâu, không cần
đâu.” Tôi vội vàng lớn tiếng ngăn cản. Nếu Cổ Hằng mà đến nghe thật, khéo lại
cho rằng đầu điện thoại bên này là một con ma ấy chứ. “Vậy thôi, khi nào Minh
Viễn về cô nói với anh ấy một tiếng là được, rồi tôi sẽ gọi điện lại sau.” Nói
xong, tôi sợ cô ta thật sự gọi Cổ Hằng tới, nên vội vàng gác máy.
Thư ký Tăng! Thư ký Tăng?
Sao tôi cứ nghĩ đến mấy chữ này là lại cảm thấy khó chịu thế nhỉ? Rốt cuộc vấn
đề nằm ở đâu đây?
Đang lúc nghĩ ngợi, tôi
chợt nghe thấy có người lớn tiếng gọi tên mình: “Tuệ Tuệ, em gọi điện cho ai
đấy?”
Tôi xoay người lại, nhìn
thấy Lưu Hạo Duy đang xách theo một cái túi lớn rảo bước đi tới, trên mặt là vẻ
vừa bất ngờ vừa lo lắng: “Dì nói bệnh của em lại tái phát rồi, làm anh lo quá
phải chạy vội đến đây. Em không ở yên trong phòng bệnh còn chạy ra đây gọi điện
thoại làm gì? Không mang theo điện thoại di động sao?”
Tôi khẽ lắc đầu. Ra ngoài
lúc đang lo lắng, tôi đâu nhớ được việc này, mà không chỉ mình tôi, cả cha mẹ
tôi cũng đều không mang theo điện thoại.
“Em…” Lưu Hạo Duy ghé sát
khuôn mặt tới, đôi mắt hẹp dài và sắc bén nhìn chằm chằm vào tôi: “Tuệ Tuệ,
đừng nói là em đã có bạn trai rồi mà giấu anh đấy nhé.”
Từ khi nào mà Lưu Hạo Duy
lại trở nên tinh quái như vậy nhỉ? Tôi vội vàng làm bộ như vừa nghe thấy chuyện
hài nhất trên đời, rồi cười phì hai tiếng, sau đó nghiêm mặt lại: “Lưu Hạo Duy,
chuyện của anh chẳng buồn cười tí nào cả.”
Sau khi về nhà, mẹ một
mực ở bên cạnh tôi, đến cơm tối cũng là do cha tôi nấu, khiến tôi chẳng có cơ
hội nào để đi gọi điện lại cho Minh Viễn. Khó khăn lắm mới chờ được đến đêm khi
mẹ đi ngủ, tôi vừa lôi điện thoại ra, trong phòng lại bừng sáng. Khỏi cần nói
cũng biết, lão Chương lại tới rồi.
“Úi chà, cụ còn định đến
phát thưởng cho cháu nữa hay sao thế này?” Tôi cười hì hì hỏi, nhưng vừa mở
miệng liền cảm thấy có vấn đề. Lúc này sắc mặt lão Chương lạnh băng như gió mùa
đông, tôi chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt lão ta khó coi đến thế.
“Chung Tuệ Tuệ ơi là
Chung Tuệ Tuệ!” Lão Chương nghiến răng nghiến lợi dí ngón tay vào trán tôi, tức
tối mắng lớn: “Thế mà tôi còn tưởng là cô thông minh, thông minh cái con khỉ,
cô đúng là một con ngốc! Ôi, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi hả? Tôi đã dặn
dò cô như thế nào? Bất kể trong tình huống nào, bất kể chuyện gì xảy ra, cho dù
là có liên quan tới mạng người, thì cũng không được tiết lộ thiên cơ. Cô, cô,
cô… cô nói xem, cô đã làm những gì hả? Cô thật khiến tôi thất vọng quá…”
Tôi chột dạ xoay người
qua một bên, lí nhí nói: “Cháu có làm gì đâu. Hơn nữa, dù sao Minh Viễn cũng đã
đoán được gần hết rồi, cháu viết thêm hai chữ đó thì cũng vậy cả thôi mà.”
Trong bức thư mà tôi để lại cho Minh Viễn trước lúc đi chỉ có hai chữ: “Đợi
em!” Với sự thông minh của nó, chắc chắn sẽ hiểu được ý của tôi. Thực ra cho dù
tôi không nói, có lẽ nó cũng sẽ đợi tiếp. Nhưng, chờ đợi trong hy vọng và chờ
đợi trong vô v đó là hai chuyện khác nhau hoàn toàn. Tôi thực sự không muốn
thấy suốt mười một năm dài đằng đẵng nó phải đắm chìm trong đau khổ như vậy.
Nhưng tôi không nói còn
đỡ, vừa mới nói một câu, lão Chương càng tỏ ra tức giận hơn: “Thế cậu ta tự
đoán được với đoán qua sự gợi ý của cô thì giống nhau sao? Người ta là thần
tiên, cô là người, đãi ngộ tất nhiên là không giống nhau. Nếu như Thiên Lôi
giáng tội, liệu cô có chịu đựng được không? Lỡ mà thật sự tan nát thần hồn, cô
định đi tìm ai kêu oan đây?”
Thiên Lôi giáng tôi, tan
nát thần hồn! Ôi trời ơi, như vậy… Thần tiên trên Thiên giới đúng là không có
tính người, lại càng chẳng có chút tình người nào hết, sớm biết vậy tôi đã
không đi làm việc cho họ rồi. Phải vất vả bao nhiêu năm như vậy, chẳng được
khen thưởng bao giờ, lại còn định lấy mạng tôi chỉ vì hai chữ đó. Thế này mà là
thần tiên cái gì chứ.
Lão Chương không ngừng
phun nước bọt trong phòng tôi suố