Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321635

Bình chọn: 10.00/10/163 lượt.

mặt này, bà ta sợ đến choáng váng.

"Hai vị chính là ba mẹ nuôi của cô bé?"

Người đàn ông trung niên đã lên tiếng, giọng nói cũng giống như diện

mạo, hoà nhã dễ gần, "Tôi theo lệnh thiếu gia đến đưa con gái nuôi của

hai vị đi.”

Nói xong, ông nhìn cô bé đang nắm thật chặt tay mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng gầy yếu, lại thêm quần áo cũ kỹ đã bị xé nát, trong lòng đau

đớn, càng thêm phẫn nộ. Khi ông nhìn thấy vị cha nuôi kia đuổi từ trên

lầu xuống đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Súc sinh!

Ngay cả một đứa trẻ nhỏ như vậy cũng không buông tha! Tuy rằng ông không hiểu người vô tâm như thiếu gia vì sao ra quyết định này, nhưng khi

thấy đứa bé rồi, ông hoàn toàn tin vào quyết định của cậu ta!

"À…"

Mẹ nuôi cô bé lập tức phản ứng, vội vàng tiến lên, vẻ mặt tươi cười,

“Thì ra ngài là quản gia của cậu chủ ạ, ngại quá, đến đây, mời ngồi…”

"Không cần thiết, tôi chỉ đến để đưa cô bé đi!" Quản gia liếc người đàn bà kia một cách khinh thường, hờ hững nói.

"Được…"

"Không được!"

Tên cha nuôi bỗng sinh phản ứng, tuy bị vị quản gia này nhìn đến mức

toàn thân không thoải mái nhưng vẫn thô lỗ vung tay lên, “Nó là con gái

của tôi, tôi sẽ không cho ông đưa nó đi!” Nói xong gã bước nhanh đến.

Cô bé sợ tới mức co người lại, nhưng không đợi gã đến gần, hai người vệ

sĩ phía sau quản gia đột nhiên chặn trước mặt gã, không cho gã cơ hội

tới gần cô bé thêm nữa.

“Các người, các người còn muốn cướp người hả?” Gã bắt đầu kêu gào.

“Vị tiên sinh này, hành vi vừa rồi của ông hoàn toàn có thể cấu thành

tội hình sự hãm hại trẻ vị thành niên, nếu không muốn gặp quan tòa thì

thông minh một chút!” Âm điệu của quản gia không cao, nhưng lại lộ ra ý

lạnh.

Gã cha nuôi quả nhiên bị giật mình, bà mẹ nuôi kinh ngạc một chút rồi

vội vàng tiến lên cười huề, “Ông không nên nói như vậy, không có bằng

chứng… ” Nói được một nửa thì im bặt, bởi vì bà ta cũng thấy được quần

áo trên người cô bé rõ ràng bị xé rách, giận giữ quay đầu nhìn về chồng

mình, trên mặt hiện vẻ xấu hổ không thôi.

“Các người không muốn dây vào rắc rối, tôi cũng không có nhiều thời

gian, ở đây có một số tiền, về sau cô bé và hai người không còn liên

quan gì nữa!” Quản gia nói xong, vệ sĩ phía sau ném một chiếc cặp da đến trước mặt hai vợ chồng.

Người đàn bà vội vàng mở hộp ra, trong nhất thời kinh sợ trước chiếc

cặp da nhét đầy tiền, lúc lâu sau mới phản ứng lại, “Đây, đây là bao

nhiêu tiền?”

Người đàn ông cũng sợ ngây người, cả đời này gã chưa từng thấy nhiều tiền đến thế.

Vị quản gia không rảnh để ý tới phản ứng của vợ chồng nọ, mà lấy ra một xấp văn kiện mở ra trước mặt họ…

“Đây là giấy chuyển quyền nuôi dưỡng cô bé, thiếu gia nhà chúng tôi đã ký tên rồi, hai vị, ký tên đi!”

Tài liệu mở ra, theo bản năng, cô bé nhìn xuống. Cô nhận được rất nhiều

mặt chữ, trước khi được nhận nuôi cô đã đọc được khá nhiều chữ rồi. Cô

nhìn đến chữ ký của người giám hộ, có một cái tên, nét bút cứng cáp, chữ đầu tiên là “Lôi”, chữ thứ hai hơi phức tạp, hình như giống chữ “Dận”.

Hai người cha mẹ nuôi cùng há miệng, cuối cùng dưới sự cưỡng ép bằng ánh mắt lạnh ngắt của đám vệ sĩ, sợ đến mức vội vàng ký lên.

Quản gia nhìn thoáng qua tờ giấy, vừa lòng gật đầu.

“Xin hỏi ông muốn đưa nó đi đâu?” Tên cha nuôi có chút không cam lòng,

bán một con cừu non như thế cho người ta, tim của gã đã đau chết được,

vừa rồi kinh sợ cho nên gã quên nhìn đối phương tên là gì.

“Việc này không liên quan đến ông, từ hôm nay trở đi, cô bé không còn

quan hệ gì với các người!” Quản gia hừ lạnh một tiếng, “Cô bé sẽ là

thiên kim tiểu thư của nhà chúng tôi, thức thời thì cầm số tiền này, về

sau nước giếng không phạm nước sông!”

“Đương nhiên, đương nhiên!” Người đàn bà chỉ mong có thế, vội vàng cúi đầu khom lưng.

“Chúng ta đi thôi.” Quản gia dắt cô bé qua, vừa muốn cất bước, lại bị cô giữ chặt.

“Sao vậy?” Ông khó hiểu.

Ông thấy cô bé đi đến trước mặt cha nuôi. Trước cái nhìn sáng rực của

gã, không biết từ lúc nào trong tay cô đã có một cây cọc gỗ. Cô bé đâm

mạnh vào chân gã, máu tươi lập tức nhuốm đỏ cây cọc gỗ…

“A… ” Trong phòng vang lên tiếng gào như lợn bị chọc tiết của gã đàn ông.

Tòa thành Bạc Tuyết tuyệt đẹp còn

được gọi là Bạc Tuyết bảo. Đây như một chốn yên vui, là nơi những bông

hoa ngọc sơn bạc tuyết* nở rộ quanh năm. Cô bé vừa bước xuống từ chiếc

xe cao cấp liền lạc vào tổng thể kiến trúc to lớn này, suốt dọc đường đi càng lúc càng thấy kinh ngạc.

Đúng là một tòa thành! Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một tòa thành ở

khoảng cách gần như vậy, nơi này cao sang, tuyệt đẹp như thiên đường

vậy.

Mặt trời ló từ trong đám mây chiếu rọi ánh sáng rực rỡ, làn sương mù mờ

ảo, lập lờ như biển mây vây lấy Bạc Tuyết bảo, tựa như một bức thi họa;

đỉnh mái trắng tinh, tạo hình duyên dáng, cao thấp đan xen, lầu trong

lầu, cửa sổ thông thiên thẳng xuống, cột trụ đều thiết kế dáng vòm, điển hình cho phong cách kiến trúc Rô-ma.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua những tán cây xanh, người hầu đều mặc đồng

phục trắng tinh nối đuôi nhau đi ra. Không khí thật mộng ảo, hương thơm

ngát tự n


Duck hunt