
d đã có lịch
sử rất lâu đời với nhiều ngành học tổng hợp nổi tiếng. Kiến trúc của đại học Harvard nổi bật với 400 cột đá, không gian yên tĩnh, tràn ngập hơi
thở văn hóa nhân loại. Khu rừng rậm trong trường đại học Harvard rộng
đến 1214 hecta, cùng với vườn cây rộng 107 hecta đem đến cho người ta
cảm giác thoải mái, hưởng thụ vô cùng. Cả vườn trường Harvard hiện ra
như một bức tranh cổ điển mà hiện đại, hòa hợp đến hoàn mỹ.
Trung tâm nghiên cứu của đại học Harvard…
Dưới ánh mặt trời đã thấy mấy bóng dáng đi thành tốp năm tốp ba các sinh viên của trung tâm nghiên cứu. Tòa nhà này nhìn bề ngoài tương tự như
đại lầu(?), được thiết kế bởi viện trưởng Joseph Lewis.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, bóng dáng một cô gái dừng lại trên cầu thang.
"Mạch Khê …"
Phía sau, bóng Đại Lỵ vui vẻ chạy lại, nắm lấy cánh tay cô gái, “Cưng
ơi, sao lo lắng thế? Không phải là đã quyết định đi gặp vị đạo diễn kia
chứ?”
Ánh nắng dịu chiếu lên khuôn mặt sáng mịn của Mạch Khê. Đôi mắt cô như
làn nước thu, vầng trán mềm mại, đáng yêu. Cô gật nhẹ đầu, “Mình nghĩ,
đây thực sự là cơ hội tốt.”
"Nhưng mà người nhà của cậu… "
"Đại Lỵ, cậu không phải là vẫn tò mò về tòa thành sao? Tối nay mình
chính thức mời cậu đên Bạc Tuyết Bảo. Cậu không biết bác Hàn Á thương
mình thế nào đâu. Bác ấy biết mình thích ca hát, nhất định sẽ ủng hộ
mình."
Trong đôi mắt đẹp của Mạch Khê nổi lên ý cười ngọt ngào, ánh sáng linh
động xinh đẹp lóe lên trong mắt, như đóa hoa chầm chậm rơi từng cánh,
đẹp không sao tả xiết.
Đôi mắt Đại Lỵ cũng sáng ngời, lập tức có phản ứng…
"Cưng ơi, đúng rồi, hôm nay là sinh nhật cậu."
"Đúng vậy."
Trên gương mặt xinh đẹp của Mạch Khê lộ ra đôi má lúm đồng tiền, ánh mặt cũng hiện lên vẻ hãnh diện, “Hôm nay là sinh nhật tuổi mười tám của
mình, mình có thể mời bạn bè đến chúc mừng sinh nhật rồi!”
Bởi vì trong Bạc Tuyết Bảo đã quy
định, khi nào cô chưa đủ mười tám thì chưa được đưa bạn vào tòa thành
mừng sinh nhật, hơn nữa cũng không được mừng sinh nhật bên ngoài. Cho
nên, những sinh nhật trước của Mạch Khê đều giống nhau; chỉ có Bạc Tuyết Bảo xinh đẹp, có bác Hàn Á luôn tươi cười, còn có bao nhiêu người làm
với hoa tươi, bánh ngọt, và quà tặng quý giá, không hơn!
Có điều, từ đêm nay, kiểu sinh nhật này sẽ không còn, bởi cô cô thể đưa
bạn bè vào tòa thành, có thể cùng các bạn chúc mừng sinh nhật mà không
phải e dè. Chỉ nghĩ đến đó thôi đã thấy náo nhiệt vô cùng rồi.
Bởi bối cảnh bí ẩn nên rất ít người ngoài biết được cuộc sống thực tại
của Mạch Khê. Ngay cả người bạn tốt – Đại Lỵ cũng chỉ biết cô ở tại tòa
thành xinh đẹp, là một vị thiên kim tiểu thư.
Trước sinh nhật cô nửa tháng, bác Hàn Á đã bắt đầu chuẩn bị cho đêm tiệc sinh nhật. Người làm cứ ra ra vào vào rất bận rộn. Tòa thành cũng được
trang trí theo kiểu Trung Quốc, bởi đêm nay sẽ là một ngày đặc biệt. Nó
không đơn giản chỉ là sinh nhật tuổi mười tám của Mạch Khê, mà còn là
một buổi lễ của cô; từ đêm nay, cô chính thức trở thành người lớn.
Cùng với lễ thành nhân, cha nuôi của cô cũng sẽ xuất hiện.
Đây là do bác Hàn Á nói, tuy rằng không biết đến lúc đó có thực sự được
nhìn thấy cha nuôi hay không, nhưng trong lòng cô vẫn ấp ủ sự chờ mong.
Cho tới bây giờ cô không hề có sự mong chờ được nhìn thấy cha nuôi như
vậy, người cha nuôi trong truyền thuyết….
Đôi mắt Đại Lỵ lộ vẻ tò mò, liền nhanh chóng hỏi: "Mạch Khê, Bạc Tuyết
rốt cục là có dáng vẻ như thế nào? Nhìn bên ngoài rất đẹp, chắc chắn bên tron cũng cực kỳ tuyệt, mình thực muốn buổi tối đến ngay bây giờ ."
Mạch Khê bị câu nói của cô làm cho bật cười,"Đại Lỵ, đêm nay hình như là sinh nhật của mình, sao cậu còn nóng vội hơn cả mình thế?"
"Người ta tò mò thôi, yên tâm đi, đêm nay mình nhất định sẽ chuẩn bị một món quà đặc biệt !"
Đại Lỵ thập phần hưng phấn vỗ vỗ bả vai Mạch Khê, ngay sau đó như là
nghĩ ra điều gì đó, "Đúng rồi Mạch Khê, mình vô tình nghe được một tin
đồn, có lien quan đến Bạc Tuyết Bảo chỗ cậu, nhưng mà vẫn chưa có cơ hội hỏi cậu."
"Tin đồn gì ?" Mạch Khê nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt trong chớp chớp, tựa như chấm sáng nho nhỏ trong đêm.
Đại Lỵ liếm liếm môi, theo bản năng nhìn bốn phía rồi mới kéo Mạch Khê
đến một bên, thấp giọng hỏi: "Mình chỉ là ngẫu nhiên nghe được, nghe nói chủ nhân tòa thành đó rất quái lạ. Mình biết cho đến bây giờ cậu vẫn
chưa thấy cha nuôi, nhưng tối thiểu cũng phải nghe quản gia ít nhiều
nhắc đến ông ấy chứ!"
Mạch Khê nhún nhún vai, nhẹ nhàng nhíu mày lại,"Rất quái lạ á? Thế là có ý gì?"
Bác Hàn Á đích thực là có nhắc đến chuyện của cha nuôi khi cô mười sáu
tuổi. Tuy rằng chỉ là chút ít thôi nhưng vẫn còn nhiều hơn thông tin
trên mạng, có điều…quái lạ ư?
Trong mắt Đại Lỵ thoáng hiện lên nét phức tạp, "Mình nghe nói chủ nhân Bạc Tuyết Bảo rất tàn nhẫn. "
Mạch Khê theo bản năng rùng mình một cái, sau phút nao nao liền đánh
một cái vào người Đại Lỵ, "Xin người, cậu chưa nhìn thấy sao có thể tin
lời đồn đó. Tuy rằng mình không biết ba nuôi là người thế nào nhưng,
nhưng nếu ông ấy đã có thể nhận nuôi mình, khi mình hết hi vọng đ