
được, cho nên buổi sáng không tránh khỏi thức dậy hơi muộn.”
Trình Phổ không thể công nhiên chỉ trích Hoàng Đế, chỉ “hừ” một tiếng miễn cưỡng chấp nhận. Ai ngờ Hoàng Đế càng ngày càng chây lười, đã nhiều ngày qua mà nhóm các vị đại thần muốn gặp mặt cũng đành bó tay.
Trình Phổ bấy giờ càng nghĩ càng giận, chỉ muốn phát tác, Tiểu Đông Tử thấy lão sôi máu, sợ tới mức lắp ba lắp bắp:
“Trình . . . Trình đại nhân . . . Nô tì chỉ là một tên sai vặt hèn hạ, nội tình bên trong, nô tì thực sự không biết.”
Trình Phổ nghe lại càng tức, quay đầu nhìn Dự Thân Vương, chẳng nói thêm lời nào, Dự Thân Vương cũng đã hiểu ý lão. Thế nhưng việc cũng chẳng còn nằm trong tầm tay chàng, chàng chỉ biết thở dài một hơi, tình thế đột nhiên lật ngược như vậy, quả thực là ngoài dự kiến. Thời điểm đưa Như Sương tới hành cung, vụ thích khách Hoàng Để bỏ qua một bên chẳng hỏi tới, cũng không nói sẽ xử trí Hoa phi như thế nào, trong lòng chàng vẫn có chút hy vọng. Ai ngờ vừa đến Đông Hoa kinh, Hoàng Đế lập tức muốn sắc phong cho Như Sương làm phi tần, bỏ ngoài tai mọi phản đối của quần thần, ngay cả chàng đứng ra khuyên ngăn cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếu thư sắc phong ban hành khắp thiên hạ.
Chàng vẫy tay gọi Tiểu Đông Tử, nói với gã:
“Ngươi nói một tiếng với Triệu tổng quản, thỉnh lão tâu lại với Hoàng Thượng, ta hôm nay có chuyện quan trọng nhất định phải gặp Hoàng Thượng. Thỉnh lão vô luận là thế nào, cũng phải nghĩ một biện pháp.”
Tiểu Đông Tử vâng dạ, hành lễ cáo lui, vừa đi tới cửa, Dự Thân Vương lại gọi gã lại, nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng chỉ phất tay:
“Đi đi.”
Tiểu Đông Tử chạy một mạch trở về Thanh Lương điện, đã thấy ngoài điện yên ắng tĩnh mịch, bọn nội quan đều lui cả vào dưới tán hoa dưới bậc thềm, chỉ có mình Triệu Hữu Trí ngồi trên bậc, ôm phất trần mà gục mặt xuống gối, hình như còn đang gật gà gật gù theo làn gió mát. Tiểu Đông Tử một mặt thì không dám quấy rầy, một mặt lại nghĩ đến lời của Dự Thân Vương, chần chừ mãi, rốt cuộc vẫn dè dặt tiến lên. Triệu Hữu Trí tưởng như đang lơ mơ ngái ngủ, đột nhiên mở mắt ngay tức khắc.
Tiểu Đông Tử bẩm báo lại toàn bộ lời nói của Dự Thân Vương , Triệu Hữu Trí khẽ cau mày, che mặt ngáp cái, nhìn sắc trời trong xanh, lẩm bẩm nói:
“Ngươi cứ đi đi.”
Trong điện râm mát như nước, chỉ nghe thấy mỗi tiếng băng tan lâu lâu “tách” một cái, như là đồng hồ nước rỉ giọt, chỉ là không được đều đặn như thế mà thôi. Như Sương thì như chẳng nhìn chẳng thấy, xoay người muốn ngủ, Hoàng Đế nói:
“Hôm qua ta đi gặp Hoa phi, là vì hoàng trưởng tử bị bệnh, cho nên muốn cô ấy chăm sóc. Có điều chỉ nói có vài câu, ngay cả chén trà nhỏ trong điện của cô ta cũng chưa nhấp ngụm nào, đã lập tức quay về. Nàng lại còn cáu kỉnh với ta như vậy, cũng thật quá không hiểu chuyện.”
Như Sương vẫn nằm đó chẳng nhúc nhích, chỉ nói:
“Chàng hiện giờ còn phải đi xem xét người ở nơi ấy, còn chưa xong đâu.”
Hoàng Đế bèn đánh trống lảng, nói:
“Đừng ngủ, ngồi dậy ăn nho đi.”
Thấy Như Sương mãi chẳng đáp, Hoàng Đế tự tay nhón lấy một quả, bóc lớp vỏ mỏng, bỏ vào miệng:
“Chà, ngọt ghê, nàng không muốn nếm thử sao?”
Như Sương nghiêng mắt liếc chàng một cái, đột nhiên ghé mặt lại, Hoàng Đế chỉ cảm thấy hương hoa lan ngào ngạt xông thẳng vào chóp mũi, đôi tay mềm mại của nàng đã choàng sau gáy mình, làn môi thơm ấm mềm đã dán chặt lấy môi mình. Hoàng Đế tưởng chừng hô hấp như trì trệ, cảm nhận cánh môi anh đào trơn mềm dịu dàng của nàng làm cho cả thân mình muốn tan chảy, không thể cưỡng càng không thể rời. Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt như ánh chớp vừa qua, nàng đã buông tay, xỏ chân vào đôi hài dưới giường, đi đến trước gương, chải từng lọn tóc tơ, thản nhiên như chẳng có việc gì mà quay đầu lại cười, nói:
“Đúng là ngọt thật đấy.”
Nàng cầm chiếc lược ngà, từng chút từng chút một chải mái tóc, khóe môi ẩn hiện một nét cười. Mà cánh tay cầm chiếc lược chải đầu kia, cũng trắng ngần trong trẻo chẳng khác nào ngà voi, càng làm tôn lên suối tóc đen tuyền, soi rõ cả bóng người. Hoàng Đế chỉ cảm thấy xinh đẹp mê ly làm cho người ta không mở nổi con mắt. Như Sương đột nhiên dừng tay chải, khe khẽ thở dài, cúi mặt xuống. Khuôn mặt trông nghiêng của nàng tuyệt đẹp, dạo gần đây dung nhan cũng bớt tiều tụy hẳn, cái vẻ lãnh đạm khó gần cũng nhạt đi đôi phần, song theo đó lại sinh ra một vẻ yêu kiều thanh khiết đến lạ.
Hoàng Đế nhớ lại ngày Mộ phi mới xuất giá, ngày đầu tiên đứng xem nàng trang điểm, nàng thẹn thùng xấu hổ quay mặt đi, dung nhan kia chẳng khác nào bông thược dược vừa chớm nở. . .
Chàng đột nhiên đứng bật dậy, bước vài bước lên trước ôm chầm lấy Như Sương, xoay một cái ném nàng lên giường. Như Sương kêu nhỏ một tiếng, âm thanh cuối cùng đã chôn vùi trong nụ hôn của Hoàng Đế. Sức lực của chàng thật lớn, giống như chỉ muốn rút cạn toàn bộ không khí trong lồng ngực nàng, kia chẳng phải là hôn, mà phải nói là nhay nghiến một cách thô bạo mới đúng. Như Sương nhắm đôi mắt, cũng hung hăng cắn lại, cả hai người đều như đang phát tiết toàn bộ thống hận cùng ai oán, cũng chẳng phát ra một âm thanh gì,