Duck hunt
Trăng Khuyết

Trăng Khuyết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322691

Bình chọn: 9.00/10/269 lượt.

gọi ấy xuất phát từ trái tim thì cảm động biết bao.

Nhã Ca cười khẩy :

- Thì tiếng gọi "Ba" cuả em phát xuất từ trái tim đó chứ. Tiếc rằng tim em chứa toàn sự căm hận.

Trán ông Thiệp nhăn nhíu lại, ông nhìn Nhã Ca với tất cả khốn khổ. Là cha

thật, nhưng ông không hề có tình cảm với con. Bà Nhã Dung là nỗi sợ hãi, nỗi ám ảnh của ông. Sắc đẹp và sự quyến rũ của bà đã khiến ông tiêu tan công danh sự nghiệp. Sau lần sa chân đó, ông đã cố gắng hết sức để có

được hôm nay, bây giờ con ông, đứa con oan nghiệt ông không muốn có lại

sắp phá vỡ mọi thứ. Chỉ tưởng tượng mình sẽ thất bại trong đợt bầu hội

đồng quản trị sắp tới, tim ông đã nhói đau, máu ông đã rần rật nơi thái

dương.

Xem ra Nhã Ca còn đáng sợ hơn Nhã Dung ngày nào. Chung quy cũng vì một chữ tiền mà thôi. Con nhỏ muốn đòi nợ ông đây mà.

Mặt tỉnh táo đến mức vô cảm như đeo mặt nạ, ông Thiệp nói :

- Từ giờ trở đi, ba sẽ chu cấp cho con. Mỗi tháng cần bao nhiêu, con cứ nói.

Nhã Ca nhìn ông :

- Chắc ba sẽ có điều kiện kèm theo.

Ông Thiệp xoa hai tay vào nhau :

- Cũng không phải điều kiện gì. Ba chỉ muốn được bình yên như bao lâu

nay. Rồi ba sẽ "làm việc" với chị Trúc Quỳnh, nó không dám khó dễ con

nữa đâu.

Nhã Ca từ tốn :

- Con sẽ im lặng như lâu nay vẫn im lặng

nhưng con e rằng các đối thủ trong làm ăn của ba không để ba yên. Việc

này nằm ngoài sự im lặng của con vì họ đã biết hiện giờ mẹ con ở đâu.

Ông Thiệp khoát tay :

- Con không phải lo. Ba sẽ có cách của mình.

Quay sang Quân, ông bảo :

- Vào nhà lấy cho em con năm triệu.

Nhã Ca đứng phắt dậy :

- Đừng tiền trao cháo múc như vậy. Con không muốn. Nói thật, tới giờ phút này con vẫn không mong có một người cha như ba.

Nhã Ca bước vội ra sân, Quân chạy theo. Anh nghiêm mặt :

- Ba đã nhìn nhận em, sao em vẫn còn cố chấp ?

Nhã Ca cứng cỏi :

- Em chắc anh đã có câu trả lời khi hỏi em như thế. Nhận em, cũng là một

cách trong nhiều cách đối phó của ba với cuộc đời. Trong thâm tâm ba, em không khi nào là con như anh hay chị Quỳnh. Em sẽ không làm điều gì có

hại cho ba, nhưng em cũng không làm điều có lợi cho ông và chị Quỳnh.

Quân trầm ngâm :

- Trong chuyện vừa xảy ra, anh nghĩ chị Quỳnh chỉ là người đi theo phụ họa chớ không phải chủ chốt.

Nhã Ca mỉa mai :

- Em biết anh sẽ nói thế mà.

Quân chép miệng :

- Cang rất thích em, hắn đang gấp rút làm thủ tục ly dị vợ, Thục Trinh

nổi điên lên vì không nghĩ Cang dám bỏ mình. Lâu nay, Trinh luôn tin

rằng Cang rất yêu cô ta nên dù không làm tròn bổn phận người vợ, Trinh

vẫn cho mình là tuyệt đối với Cang. Chuyện vừa rồi, theo anh thì Thục

Trinh muốn dằn mặt em lẫn Cang.

Nhã Ca nóng mặt :

- Nhưng em có gì với ông Cang đâu.

Quân nhìn vào mắt Ca :

- Anh cũng mong thế.

Nhã Ca thắc mắc :

- Tại sao bà ta biết chỗ em ở nhỉ?

Quân thản nhiên :

- Tay Phổ biết chỗ em ở thì Thục Trinh cũng biết. Họ đang là friend của

nhau mà. Phen này cả ba, cả Cang đều rơi vào bẫy của Phổ rồi. Hắn sẽ

quậy tung chuyện này lên để hạ uy tín hai đối thủ nặng ký của cha con

hắn. Thục Trinh cũng như con cờ trong tay Phổ, khổ nỗi Trinh không nhận

ra điều ấy.

Nhã Ca kêu lên ấm ức :

- Bỗng dưng em trở thành nạn nhân của các người.

- Đâu thể nào "bỗng dưng", Cang ly dị Trinh vì em mà.

- Không được kết tội em như vậy.

Quân lắc đầu:

- Anh không kết tội, chính Cang đã nói như thế với anh. Hắn muốn danh chánh ngôn thuận khi tới cùng em.

Trầm ngâm một chút Quân nói tiếp :

- Trước đây anh luôn gạt ngay mỗi khi Cang đề cập đến em. Anh sợ hắn làm

em khổ. Bây giờ trước quyết tâm của Cang, anh thua. Em cần một người

thương yêu mình. Có lẽ không ai tốt hơn Cang. Dù mang tiếng có vợ rồi ly dị nhưng hắn không phải là người có lỗi. Cang không phải là người vô

thuỷ vô chung. Chỉ vì hắn và Thục Trinh có cách nghĩ khác xa quá nên

sống với nhau là địa ngục.

Nhã Ca cười buồn:

- Anh đâu cần phải

nói tốt cho Cang vì em biết ảnh là người như thế nào. Có điều em không

dám với cao. Nhờ anh nhắn tới Cang, làm ơn để em yên. Sau những gì đã

xảy ra ở nhà trọ, em không còn mặt mũi nữa. Hãy để cho em sống với.

Quân thấm từng lời của Nhã Ca. Anh thở dài:

- Anh sẽ nhắn với Cang.

Nhã Ca lầm lũi đạp xe về. Dầu Ca đã rất cố ngăn, nhưng nước mắt vẫn rơi

xuống mặn môi, rồi cũng như những lần trước, đêm nay Nhã Ca lại khóc lẻ

loi một mình. Cang hạ thấp giọng gần như năn nỉ:

-Thanh Du! Em làm ơn đi mà.

Thanh Du nhăn nhó:

- Anh cũng làm ơn đi giám đốc. Em không biết chỗ Nhã Ca ở thật. Lúc nầy

bọn em đã nghỉ học để ôn thi tốt nghiệp, nên không gặp Ca ở trường. Nghĩ mà tội nghiệp con nhỏ, thi cử tới nơi nhưng vẫn không yên tâm.

Liếc Cang một cái, Du nói tiếp :

- Số Nhã Ca khổ vì giám đốc hay sao ấy!

Cang gượng cười :

- Đó là điều tôi không hề muốn.

Cang hỏi :

- Nhã Ca không nói tại sao phải đi à?

- Ca ngại sẽ xảy ra tiếp những chuyện làm phiền bạn bè nên có ý muốn dọn

đi. Nó mới nói ban tối, đến hôm sau bọn em ở trường về đã không thấy Ca. Nó bỏ đi chẳng một lời từ biệt. Em biết nó sợ. Mà ai lại không sợ chứ.

Vợ anh chắc thân với xã hội đen lắm.

Cang làm thinh.