
” Bảo Châu canh cánh trong lòng, chị dâu thật nhàm chán ah! Rõ ràng giả chết.
Đại phu nhân châm chọc nhìn về phía Côn Sơn: “Cậu tin tưởng?”
Côn Sơn gật đầu: “Tôi tin, chỉ cần là Bảo Châu nói tôi đều tin. Bảo Châu không phải sợ, anh sẽ làm chủ cho em, ai vu oan em, nhất định sẽ được phơi bày.”
“Ừm.” Bảo Châu tựa ở trong ngực của hắn, có loại cảm giác rất an tâm.
Côn Sơn yên tâm, bởi vì nếu cô làm đã không nhàn hạ thoải mái như vậy.
Nếu như Bảo Châu không có nói dối, vậy chính là có người nói dối, hắn nhìn về phía nha hoàn kia: “Cô nói cô thấy được, có phải là cô nhìn lầm không?”
“Tôi…”
“Nếu cô vu oan Bảo Châu, cô đừng mơ tưởng ở lại Lục gia, tôi sẽ tống cô vào ngục. Thủ đoạn của Lục Côn Sơn tôi có lẽ cô đã từng nghe qua.”
Nha hoàn kia bị ánh mắt mang theo sát khí của hắn xem xét, bị dọa lạnh cả người, bắt đầu do dự, cô không biết mình nên nói hay là không nên nói.
Đột nhiên cửa phòng trên lầu mở ra, bác sỉnh gia đình nhà Ôn tiểu thư đi ra, đại phu nhân và Ôn phu nhân lập tức vây quanh: “Nó thế nào rồi?”
Bác sĩ tiếc hận nói: “Thực xin lỗi, đứa nhỏ không thể giữ được.”
Ôn phu nhân nghe vậy ngã ngồi trên mặt đất, đại phu nhân chân chính hiểu rõ sự thật giả vờ như đau khổ, gạt nước mắt.
Bà vốn định đâm lao phải theo lao để cho Tiểu Ôn giả vờ mang thai, đợi mười tháng sau, từ bên ngoài ôm một bé trai trở về, nói là con trai Tiểu Ôn sinh, như vậy lão gia sẽ càng hài lòng về Hoài Ninh, kế hoạch này ngâm nước nóng rồi.
Thế nhưng có thể mượn cơ hội này đem Bảo Châu kéo xuống nước, tựa hồ cũng đáng giá.
Ôn phu nhân khóc ngồi dưới đất mắng Bảo Châu: “Đều là mày! Mày hại chết cháu ngoại của tao, mày trả cháu lại cho tao!”
“Con không có.”
“Mày có! Tao phải gọi điện thoại cho lão gia, tao muốn cho lão gia đến chủ trì công đạo, mày không xứng làm con dâu Lục gia.” Đại phu nhân nói xong gọi một cú điện thoại sang Hồng Kông, hơn một giờ sau, Lục lão gia mang theo cả nhà chạy tới. Lục Hoài Ninh cũng trở về, sau khi tất cả mọi người trong phòng khách ngồi xuống, Lục lão gia lên tiếng, ông không tin Bảo Châu sẽ cố ý tổn thương Tiểu Ôn, nhưng Tiểu Ôn ngã xuống lầu đã mất đi đứa nhỏ, lại là sự thật, Lục lão gia thử hỏi Bảo Châu: “Có phải con không cẩn thận đẩy ngã chị dâu không, con nói cho cha biết, cha sẽ không trách con.”
Bảo Châu lắc đầu: “Con không có đẩy chị ấy.”
“Chẳng lẽ nó tự mình té xuống sao?” Đại phu nhân ở bên cạnh châm ngòi thổi gió nói.
Vẻ mặt Lục Hoài Ninh đau xót đối với Lục lão gia gây áp lực: “Cha, đây là đứa con đầu tiên của con, xin cha chủ trì công đạo cho bọn con. Bình thường lúc cha thiên vị em dâu, Tiểu Ôn đã mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng lần này cha không thể lại thiên vị em dâu.”
Lục lão gia cố gắng bình tĩnh, lại hỏi Bảo Châu: “Con xác định không phải do con làm? Con suy nghĩ lại thật kỹ, nếu nghĩ ra cái gì thì nói cho cha biết, biết sai mà sửa mới là thiện lương.”
Bảo Châu không biết cái gì gọi là thiện lương, nhưng cha cô trước kia đã từng nói, không thể nói dối, cho nên Bảo Châu kiên trì nói: “Con không có.”
“Con lại suy nghĩ thật kỹ!”
“Cha, cha đây là đang bức Bảo Châu.” Chẳng lẽ muốn vu oan giá hoạ sao?
Đại phu nhân ở một bên nói: “Chúng ta cũng biết chỉ số thông minh của Bảo Châu, có phải là nó không cẩn thận đẩy Tiểu Ôn ngã xuống, không dám gánh chịu, cho nên nói dối. Hoặc là nó làm, lại bị dọa quên rồi?”
Ôn phu nhân cũng nói: “Nhất định là nó không muốn nhận tội, ông thông gia ông cần phải chủ trì công đạo cho con gái tôi, tôi sẽ đưa nó đến cục cảnh sát! Để nó ngồi tù!”
Lục lão gia suy nghĩ chuyện này quá lớn, xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng quan hệ hai nhà, hình như cũng chỉ có biện pháp này, kêu Lục Hoài Ninh gọi điện thoại cho cục cảnh sát, kêu bọn họ mang mấy người tới điều tra chuyện này.
Tuy nói việc xấu trong nhà không thể lộ ra bên ngoài, nhưng ông hi vọng chuyện có thể được giải quyết công bằng, mà ông tuy là chủ gia đình, nhưng không phải pháp luật, nên để cho pháp luật giải quyết a!
Côn Sơn không đồng ý: “Các người không thể đối với Bảo Châu như vậy! Bảo Châu là người vô tội!”
“Đó là cậu nói, chúng ta lại không cho là như vậy, ai cho rằng như vậy, ai nói đi nha!” Đại phu nhân lớn lối nói.
Côn Sơn nhìn về phía mọi người chung quanh, tùy tiện chỉ một người: “Còn có ai biết rõ chân tướng, nói ra sẽ có phần thưởng, cậu thấy được sao?”
“Không có.”
“Còn cô?”
“Tôi cũng không rõ ràng lắm.” Một nha hoàn lắc đầu, thời điểm chuyện phát sinh, bọn họ toàn bộ ở trong sân.
Côn Sơn thở dài, lúc cho rằng chuyện phải lâm vào cục diện bế tắc, Tiểu Hồng đột nhiên mở miệng, Tiểu Hồng thích nói theo, nhất là câu người khác đã từng nói, nó nói: “Tôi cũng không rõ ràng lắm”, cho rằng người nọ đang cùng với nó chơi đùa nói chuyện.
Thuận miệng nói tiếp, giọng giống Ôn tiểu thư: “Đồ vô dụng, lỡ nó phát hiện tao không có mang thai, chúng ta sẽ xong đời.”
Sau khi nói xong, Côn Sơn hai mắt tỏa sáng, mọi người đều cả kinh.
Nhất là đại phu nhân: “Cái con vẹt này nói bậy!”
Côn Sơn đã tính trước kêu người mang mấy hột đậu phộng đến: “Có phải nói bậy hay không, chúng ta nghe