
biết nói chuyện.
Ôn tiểu thư nghĩ thầm Bảo Châu cô vừa vặn đi lên, đây là cô tự tìm, Ôn tiểu thư đối với Thải Vân bên cạnh liếc mắt ra dấu một cái.
Thải Vân tìm cớ xuống dưới lầu đối với bọn người hầu nói: “Trong sân có rất nhiều lá rụng, các người làm việc như thế nào vậy, đi! Đều ra ngoài sân, đem lá rụng quét sạch sẽ, nếu để cho tôi phát hiện còn bất kỳ một mảnh lá rụng nào, sẽ khấu trừ tiền công.”
Mọi người đã sớm giận mà không dám nói gì, nhao nhao đi ra ngoài.
Thấy tất cả mọi người đi rồi, Ôn tiểu thư mỉm cười đối với Bảo Châu nói: “Chúng ta xuống lầu a!”
Lúc xuống lầu Bảo Châu đi ở phía trước, Ôn tiểu thư muốn hãm hại cô, gọi cô lại: “Em chậm một chút, chờ chị.”
Bảo Châu thả chậm bước chân đợi cô đi đến bên cạnh mình mới cùng nhau đi xuống lầu, ngay tại lúc cách mặt đất còn có bốn năm bậc thang, Ôn tiểu thư đột nhiên giơ tay túm Bảo Châu, hơn nữa kêu to: “Em làm gì đẩy chị thế?”
“Em không có.” Ôn tiểu thư nói xong cũng định nhảy xuống lầu, Bảo Châu một phát bắt được tay của cô.
Ôn tiểu thư hung hăng đem cô đẩy ra, chính mình nhắm mắt lại muốn nhảy xuống, nghĩ thầm chỉ có mấy bậc thang có lẽ ngã không đau, kết quả cô đã quên ở đây còn có Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng thấy cô đẩy Bảo Châu, phẫn nộ chạy vội qua, vỗ cánh một cái, Ôn tiểu thư bị đập đầu choáng váng, khẽ ngã ở trên bậc thang, cô sợ bị người khác phát hiện ra sơ hở, chính mình tự lăn xuống cầu thang.
Bảo Châu ở bên cạnh nhìn thấy sững sờ, cô biết rõ chị dâu biết đi đường, nhưng lại không biết chị dâu còn có thể lăn đi.
Bảo Châu nhìn về phía Tiểu Hoàng: “Chị ấy lăn đẹp hơn cưng nhiều.”
Tiểu Hoàng không phục, học bộ dạng Ôn tiểu thư, từ trên lầu dùng tư thế tự cho là đẹp nhất lăn xuống, sau đó trùng trùng điệp điệp nằm trên người Ôn tiểu thư.
Ôn tiểu thư muốn hô cứu mạng, trên người đột nhiên thêm một con quái vật khổng lồ, trực tiếp nện xuống làm cô bất tỉnh.
Tiểu Hoàng thấy cô không nhúc nhích, cho rằng cô chẳng những lăn lộn còn có thể giả chết, xem đủ rồi phe phẩy cái đầu nhàn nhã bỏ đi.
Đợi lúc người hầu trong sân chạy tới, chỉ thấy Bảo Châu vẻ mặt bình tĩnh, móc một cây kẹo que ra, đối với Ôn tiểu thư nằm trên mặt đất hôn mê không tin nói: “Chị dâu đừng đùa nữa, em mời chị ăn kẹo a!”
Mọi người đem Bảo Châu kéo ra, đưa Ôn tiểu thư về phòng, không đợi hạ nhân gọi điện, Thải Vân từ trên lầu đi xuống: “Không cần, tôi đã gọi bác sĩ tới, các người đi báo cho đại thiếu gia và lão gia đi!”
Một lát sau, trong phòng khách rất nhiều người chạy đến, đại phu nhân xông lên đối với Bảo Châu làm khó dễ: “Tại sao cô ở chỗ này? Thời điểm Tiểu Ôn gặp chuyện không may, có phải cô ở đây không?”
Bảo Châu gật đầu: “Phải!”
“Là cô đẩy nó từ trên lầu xuống?” Bà đang cùng đám phu nhân ở Ôn gia chơi mạt chược, ở trong điện thoại chỉ nghe nói Tiểu Ôn ngã lầu, trước mắt hôn mê, đứa nhỏ sợ là giữ không được.
Ôn phu nhân nghe xong cũng lao đến: “Là mày hại chết cháu ngoại tao?”
Bảo Châu rất vô tội nói: “Chị ấy đột nhiên biểu diễn lăn lộn, sau đó không để ý tới con.”
Ôn phu nhân tức giận nói: “Mày đừng giả vờ vô tội, nợ máu trả bằng máu, mày hại chết cháu ngoại tao, tao muốn mày ngồi tù!”
Bảo Châu hơi sợ ánh mắt của bà, đứng dậy trốn sau lưng Tiểu Hoàng, Ôn phu nhân còn muốn tiếp cận, ánh mắt sắc bén của Tiểu Hoàng trừng qua, sau đó lộ ra cái cánh xinh đẹp.
Ôn phu nhân bị dọa lui về sau một bước, đại phu nhân lại không sợ, chỉ vào Tiểu Hoàng nói: “Súc sinh, nếu con dâu tao xảy ra chuyện gì, tao hầm cách thủy mày.”
Đang nói, Côn Sơn chạy đến, Côn Sơn vừa đến đã tranh thủ thời gian chạy tới đem Bảo Châu ôm vào trong ngực, không có hỏi chuyện xảy ra, chỉ lo lắng an nguy của cô: “Bảo Châu, em thế nào rồi?”
Bảo Châu nói khẽ: “Bác muốn ăn Tiểu Hoàng, thật xấu!”
Nhìn bộ dáng của cô, hẳn là không có việc gì, Côn Sơn đem Bảo Châu kéo vào trong ngực của mình, một bên trấn an Bảo Châu nói, có anh ở đây, không có người sẽ ăn Tiểu Hoàng , một bên ngẩng đầu nhìn mọi người: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thải Vân đứng dậy: “Là như thế này, hôm nay Nhị thiếu phu nhân không biết như thế nào chạy đến đây, đánh thức đại thiếu phu nhân đang ngủ, đại thiếu phu nhân chỉ là oán trách một câu, lúc xuống lầu, Nhị thiếu phu nhân sẽ đem đại thiếu phu nhân đẩy xuống, tôi đứng ở lầu hai tận mắt nhìn thấy.”
Đại phu nhân nghe vậy, một bàn tay hướng mặt Bảo Châu bay qua, lại bị Côn Sơn nửa đường cản lại, ánh mắt của hắn lạnh lùng : “Dám động Bảo Châu, bà thử xem. Chuyện này có lẽ còn có hiểu lầm, Bảo Châu nhiên hồ đồ, nhưng sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Những người khác còn muốn nói cái gì?”
Hắn không tin Bảo Châu sẽ hại người, Bảo Châu chính mình là mẫu thân, yêu thương Tiếu Tiếu và Kiều Kiều bao nhiêu, hắn nhìn ở trong mắt. Như vậy Bảo Châu làm sao sẽ đi tổn thương đứa nhỏ của chị dâu?
Những người khác đều thống nhất ý kiến nói: “Lúc chúng tôi tiến vào, đại thiếu phu nhân đã nằm dưới lầu, ngất đi. Nhị thiếu phu nhân ở một bên làm bộ trêu chọc đại thiếu phu nhân.”
Côn Sơn nghe vậy nhìn về phía Bảo Châu: “Em nói đi?”
“Chính cô ta chơi trò lăn lộn, còn không để ý tới em.