
mái ngói chỗ phòng Lục Kiều Kiều, cứ ngỡ rằng thần không biết quỷ chẳng hay, nào ngờ dưới chân lại vang lên tiếng chó sủa, làm y giật
nẩy mình lùi lại mấy bước, liền nghe thấy tiếng Lục Kiều Kiều tri hô bắt trộm.
Thì ra tiếng sủa của con Đại Hoa Bối chia làm hai loại, một là hai ba tiếng để chào hỏi người quen, hai là sủa liên hồi hòng cảnh cáo những kẻ lạ mặt. Lục Kiều Kiều
nghe thấy tiếng sủa cảnh cáo của Đại Hoa Bối, liền biết ngay kẻ đang tiếp cận phòng mình không phải An Long Nhi. Sau đó, cô lại nghe thấy trên nóc nhà có tiếng
động, trong lòng cả mừng, lập tức hét lên bắt trộm, đồng thời rút súng bắn một phát lên nóc hòng tăng cường uy thế.
Lục Hữu thất kinh, vội quay đầu bỏ chạy, nhưng y và An Long Nhi khác nhau, An Long Nhi biết có người muốn lên nóc nhà, đã chuẩn bị tâm lý trước, còn y lại không
ngờ trên nóc nhà có người khác nữa; đang khi hồn xiêu phách lạc, trước mặt đột nhiên nhảy ra một bóng người, khiến Lục Hữu sợ đến nỗi hoàn toàn không kịp phản
ứng, đầu và ngực lần lượt trúng cước. Y chỉ kịp kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống con phố phía trước khách điếm.
Khách điếm này là công quán của nha phủ Thiều Châu, khách bên trong đều là quan sai ở các nơi, những người chạy ra phố xem náo nhiệt cũng là quan sai nha dịch,
vừa nhìn thấy trên nóc nhà có người rơi xuống, thì đều khẳng định mười mươi kẻ này chính là ăn trộm. Đám quan sai bị kích phát thói quen nghề nghiệp, đua nhau lao
bổ tới tóm lấy Lục Hữu.
Lục Hữu cậy vào khinh công cao cường, xoay mình trên không, để hai chân bình ổn tiếp đất, không đến nỗi ngã oạch như con rùa đen, nhưng ngay khi vừa chạm đất,
đã lại thấy một đám quan sai hò hét nhao nhao chạy tới, y lập tức tung mình lên không, nhảy vọt qua đỉnh đầu cả bọn, lao đi trên con phố lớn hun hút. Sau lưng y, một
đám quan sai chính nghĩa vẫn như chó săn đuổi riết không buông.
Lục Kiều Kiều thò đầu ra cửa sổ tầng hai, vung vẩy nắm đấm cuồng nhiệt reo hò: "Đánh kẻ trộm! Đánh chết nó đi..."
Sau đó, An Long Nhi chui vào qua lối cửa sổ: "Phù, nguy hiểm thật, cháu đánh tên đó rơi xuống rồi!"
Lục Kiều Kiều vui vẻ ôm chầm lấy An Long Nhi, thơm lên mặt nó một cái, còn dùng tay bẹo bẹo má nó nói: "Nhóc con giỏi lắm!"
An Long Nhi chưa kịp định thần sau chuyện vừa nãy, lại được Lục Kiều Kiều thơm một cái, lập tức mặt đỏ bừng đứng ngây người ra đó.
Nó đưa mắt nhìn sang Jack, thấy trên người anh chàng còn mỗi chiếc quần lót, để lộ ra những sợi lông tơ vàng óng khắp người, cũng đang ngây ra nhìn nó. An Long
Nhi hoang mang hỏi: "Anh làm gì thế?"
Jack nhún nhún vai nói: "Không có gì, anh ổn lắm, chỉ là… thế này thôi..: "
An Long Nhi sực nhớ ra giờ đã là cuối thu, mặc ít quần áo quá không tốt cho sức khỏe, bèn bảo Jack: ''Buổi tối trời lạnh, anh cẩn thận bị cảm đó."
Lục Kiều Kiều ôm bụng cười khanh khách, vỗ vai An Long Nhi, nói: "Ha ha ha... anh ta cởi ra rồi lại mặc vào mặc vào rồi lại cởi ra mấy lần rồi đó... ha ha ha...."
Jack vừa mặc quần bò vào vừa lớn tiếng nói: "Này! Kiều Kiều, em vừa mới hứa rằng không nói với ai cơ mà, đúng là đồ xấu xa!"
Vẻ ủ rũ của Jack lại làm Lục Kiều Kiều cười rũ rượi một trận, An Long Nhi đứng bên cạnh vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả.
Lục Kiều Kiều khó khăn lắm mới ngưng cười được, cô nâng đầu con Đại Hoa Bối bằng cả hai tay, vừa vuốt ve vừa dịu dàng nói: "Tối nay chơi vui thật, Long Nhi và
Đại Hoa Bối đều rất giỏi, sau này Đại Hoa Bối ngủ với tao nhé. Long Nhi, vừa nãy có phát hiện gì không?"
An Long Nhi liền thuật lại tỉ mỉ những gì nhìn thấy và nghe được khi nãy, Lục Kiều Kiều cầm giấy bút trên bàn ghi lại toàn bộ, sau đó xem kỹ một lượt từng câu từng
chữ.
Cô ngẩng đầu lên nói: "Rốt cuộc cũng có thể chứng thực đám chó săn của phủ Quốc sư ở ngay bên cạnh chúng ta rồi, thật sự phải cảm ơn Dương Phổ đã dẫn chúng
ta tới đây, bằng không lấy đâu cơ hội dần cho chúng một trận...
Từ phát hiện của Long Nhi có thể rút ra mấy điểm thế này: Đặng Nghiêu không phải bổ đầu, hắn là cao thủ Lôi pháp của Thần Tiêu phái, tiềm phục bên cạnh tôi đã
hơn hai năm, điều này chứng tỏ phủ Quốc sư đã tiến hành giám sát tôi một cách có kế hoạch từ hai năm trước; hẳn đã thèm thuồng Long Quyết của gia tộc tôi từ lâu;
công lực của Đặng Nghiêu rất cao, cách bố trí đèn trên giường và thủ ấn mà Long Nhi trông thấy là phép Liệu thương tục mệnh của phái Thần Tiêu, không phải pháp
sư công lực cao cường trong phái thì không thể biết được chiêu ấy; hắn trúng đạn ở ngực mà mười mấy ngày sau đã đứng đậy đi lại được như thường, từ năng lực hồi
phục này có thể thấy công lực Đặng Nghiêu còn hơn xa mức làm nổ tung một cái xác; trong trận đánh trên núi Phù Dung, hắn chỉ cho nổ xác là đã nương tay rồi, bằng
không người bên cạnh cái xác ắt hẳn cũng bị hắn nổ cho chết tươi tại chỗ. Luồng khí màu đỏ hình con gấu mà An Long Nhi trông thấy, đích thực là nguyên thần của
hắn, nguyên thần của hắn đã đạt đến trình độ dị hóa, tức là lớn hơn cơ thể người bình thường, đã có thể biến đổi thành hình thái khác… cũng khó trách tôi làm hàng
xóm với hắn hai năm mà không nh