
n bà nội,
nghĩ hồi trẻ tuổi chắc bà cũng vậy, thắt bím tóc lớn và đi qua các con hẻm.
Quên nói với em, bà nội anh cũng là người ở hẻm Chu Tước, nhà họ Lý”.
Trần Uyển nhớ những
người lớn tuổi cũng có vài lần nhắc tới gia đình họ Lý, đó là một gia đình
không chỉ nổi tiếng ở hẻm Chu Tước mà còn ở cả Tế Thành. Sau khi cả gia tộc
chuyển đi, nhà cửa bị chia nhỏ cho các hộ gia đình khác sống. Gần đây nhất,
hình như nghe nói người nhà họ Lý trở về, mua lại khu nhà xưa.
“Bà nội anh lúc trẻ
rất xinh đẹp, giống như em bây giờ. Ông nội anh nói, năm ấy đoàn văn công của
ông đến các chiến trường lưu diễn, trong đó có một người rất nổi bật khiến ông
để ý tới, đó chính là bà. Bà nội ghét ông không có học, bà thích một người viết
kịch bản từ Thượng Hải đến. Sau này người viết kịch bản đó đi lấy người khác,
bà mới đồng ý lấy ông. Ông nội anh đợi chờ mấy năm, đó gọi là kiên trì không bỏ
cuộc...”
“Gia đình anh được xem
là gia đình có truyền thống mà”, Trần Uyển vô tình nói ra những suy nghĩ trong
lòng.
Bị cô mỉa mai, Tần Hạo
có chút ngượng ngùng, cắn vào dái tai cô, nói: “Em thì hiểu gì? Đó gọi là tinh
thần cách mạng, bền gan vững chí, không ngừng cố gắng, đánh đâu thắng đó, tám
năm kháng chiến chính nhờ vào tinh thần đó mà vượt qua”, rồi anh tiếp, “Em
không biết ông anh đối tốt với bà như thế nào đâu, lúc ở trường cán bộ, sức
khỏe bà không tốt, hằng sáng tinh mơ khi sao trời chưa lặn, ông đã bắt xe đi
hơn một tiếng đồng hồ tới nông trại để mua sữa về cho bà”.
Anh như đắm chìm trong
ký ức, im lặng rất lâu, cô hỏi: “Rồi sau đó?”.
“Sau đó?”, Tần Hạo
thấy cô bắt đầu có hứng thú, tiếp tục kể, “Bà nội anh là khắc tinh của ông,
tính tình ông nóng nảy như thế, nhưng khi về nhà, bà chỉ cần trừng mắt một cái
là ngay lập tức ông biến thành chú cừu non. Ông không quan trọng vấn đề vệ sinh
lắm, cuộc sống thế nào thì con người thế ấy, vẫn như kiểu người nông thôn, bà
nội nhìn không quen mắt...”. Nhớ lúc ông bà nội cãi nhau đến mức tổ chức phải
đến hòa giải, tới lúc bà sắp đi thì ông đóng kín cửa nhốt mình trong phòng mấy
ngày liền. Từng việc từng việc trong ký ức cứ thế hiện về, giọng nói nhẹ dần
theo hàng lông mi khẽ rủ xuống của cô. “Ngủ rồi à?”, thấy cô nhắm mắt, anh cười
gượng. “Lâu như thế, cuối cùng cũng ngủ rồi. Tính ương ngạnh của em gần giống
bà nội anh, nếu như bà còn sống, chắc bà sẽ cưng chiều em lắm.”
Tần Hạo mong cho cơn
mưa này dai dẳng mấy ngày mấy đêm, tốt nhất là ngập luôn đường cao tốc, tiếc là
buổi chiều khi tỉnh dậy thì mưa đã tạnh.
Lúc Trần Uyển đứng
trong nhà vệ sinh trừng mắt nhìn “vật bảo vệ” trong bồn cầu, thì Tần Hạo đang tóc
tai rối bời, mơ mơ màng màng đi vào, dang tay định ôm lấy cô. Cô nhấn mạnh tay
vào nút xả, dòng nước xoáy đi, cuốn theo hàng tỷ con cháu của anh, cô thầm cầu
nguyện lúc nào đó có thể cuốn phăng cả chủ nhân của chúng đi luôn.
“Anh nhanh lên, đừng
cố tình kéo dài thời gian nữa.” Cô đẩy anh, bỏ lại anh một mình đang đứng trước
gương, cười khoái chí bắt đầu cạo râu.
Trên đường về, Tần Hạo
biết là không nên quá tự đắc, nhưng khóe miệng vẫn hơi nhếch lên. Hạ tiện! Trần
Uyển nhìn thấy, lòng tức giận, bức bối suốt đoạn đường. Vào thành phố, anh dừng
xe trước cửa hiệu thuốc. Trần Uyển không biết anh vào đó làm gì, nhìn bóng anh
dần mất dạng, đột nhiên cô nhớ lại lúc mình đi mua thuốc lần trước. Cảm giác
bất lực và đau khổ một lần nữa sống dậy, trong lòng cô lập tức bị bao phủ bởi
cơn lạnh giá, lạnh giá đến thấu xương, mắt cay sè muốn khóc.
Không biết từ lúc nào
lại trở nên yếu đuối đến vậy? Cô ghét mình không mạnh mẽ, lau khóe mắt, tiếp
tục nhìn về phía trước như không có chuyện gì.
“Nè, cầm lấy”, lúc lên
xe anh nói.
Cô liếc nhìn thứ anh
cầm trên tay, có chút ngạc nhiên.
“Tối qua mới nhìn thấy
ở đùi em có nốt đỏ, sao lại để muỗi đốt ra nông nỗi ấy? Mẹ anh có nói đến loại
thuốc này, rất hiệu quả, không để lại sẹo”, anh chậm rãi nói.
Trần Uyển hơi đỏ mặt.
Muỗi ở hẻm Chu Tước độc hơn ở những nơi khác, đứng trong nhà bếp buổi tối có
thể bị đốt đến mức nhìn những nốt muỗi đốt giống như một chùm nho. Da cô lại
mẫn cảm, bị đốt một cái là sưng vù lên, ngay cả khi nốt muỗi đốt biến mất thì
vẫn để lại màu nâu mờ như màu hạt dẻ, phải qua một mùa đông mới mất hoàn toàn.
Bình thường dù trời nóng thế nào cô cũng mặc quần dài. Tối qua... trong đầu cô
hiện lên hình ảnh anh ghé sát hôn lên đùi mình... Đột nhiên cô đỏ bừng mặt nhìn
đi chỗ khác, tay nắm chặt lấy túi thuốc.
Chưa đến đầu đường, cô
đã vội bảo dừng xe. Tần Hạo ngạc nhiên, Trần Uyển nói: “Sau này đừng dừng xe ở
đầu hẻm, lần trước bị người ta nhìn thấy rồi truyền đến tai mợ tôi, mợ tôi đã
hỏi đấy”.
“Vậy em trả lời sao?”,
anh tò mò.
“Còn nói sao nữa? Nói
là người ta hỏi đường”, thấy anh không giấu nổi vẻ thất vọng, cô cũng chẳng
quan tâm, “Tôi đi đây”.
“Đợi chút.” Anh lấy
một phong thư đưa cho cô, Trần Uyển lập tức sầm mặt lại, Tần Hạo vội giải
thích: “Em đừng nghĩ lung tung. Diệp Thận Huy đích danh nói gửi tặng em, là thẻ
mua sắm. Đừng nghĩ ngợi gì cả, mỗi năm anh ấy tặng đ