
cửa hàng quần áo, không khí lễ giáng sinh ùa
tới. Thông qua cuộc trò chuyện trước đó với nhân viên bán hàng. Tiểu Ái biết
mình đã bị đưa đến Singapore. Mặc dù chuyện bất ngờ xảy ra, nhưng cũng coi đây
là lần đầu tiên cô được ra nước ngoài. Không bao lâu Tiểu Ái khôi phục lại tinh
thần, rồi kéo Thôi Thái Dạ nũng nịu, nói hôm nay là sinh nhật mình, muốn anh
đưa cô đi chơi thỏa thích. Thôi Thái Dạ không thể làm khác được, đành đưa Tiểu
Ái đến Sentosa.
Sentosa là hòn đảo du lịch nhân tạo của Singapore. Buổi tối
ở đây có những bộ phim điện ảnh với máy chiếu phim cực lớn, ngoài ra còn có các
món hải sản phong phú, đa dạng. Vì là ngày giáng sinh nên Sentosa được trang
hoàng lộng lẫy, rực rỡ hơn so với ngày thường. Từ trên cáp treo nhìn xuống, cả
thành phố và hòn đảo nhỏ tựa như được đặt trong dải ngân hà lấp lánh.
“Hôm nay thật sự là sinh nhật của em sao? Đêm Giáng sinh,
trùng hợp quá vậy!”
“Sao nào, không được à? Giáng sinh cộng thêm sinh nhật, vừa
hay giúp anh bớt đi một phần quà đấy nhé!”
“Em muốn cái gì?” Vẻ mặt Thôi Thái Dạ vô cùng sủng nịnh,
Tiểu Ái liếc nhìn anh, cười xảo quyệt: “Tấm chi phiếu vừa rồi!”
“Vẫn còn nhắc tới…” Mặt Thôi Thái Dạ ngay tức thì biến sắc.
“Được rồi, lát nữa mời tôi ăn một bữa thật ngon là được.
Thôi Thái Dạ, đây là lần đầu tiên tôi đón giáng sinh trong tiết trời mùa hè
đó!” Nói xong, Tiểu Ái liền vui vẻ trở lại, kéo Thôi Thái Dạ đến những chỗ đông
người, thấy cái gì náo nhiệt cũng chen chân góp vui. Thôi Thái Dạ vốn có nhà ở
đây, hàng năm anh đều phải quay về một thời gian, dần dần cũng mất đi hứng thú
với nơi này. Tuy nhiên, hôm nay được Tiểu Ái lôi đi khắp nơi như thế, hòn đảo
bỗng dưng như được phù phép lại có sức quyến rũ anh.
“Oa! Đu quay kìa, cao thật đó! Thôi Thái Dạ chúng ta đến chỗ
đó đi!” Thái Dạ còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Tiểu Ái lôi lên đài ngắm cảnh.
Vì là đêm giáng sinh nên đài ngắm cảnh cũng kéo dài thời gian mở cửa. Họ ngồi
dựa vào thành ghế trên đu quay hình tròn đang dần dần được đưa lên cao, mọi thứ
xung quanh đều nhỏ xíu như những viên đá quý đẹp lộng lẫy giữa dải ngân hà.
Những cơn gió mát lạnh kèm theo hơi ẩm của biển lướt nhẹ
qua, làm lay động mái tóc xoăn dài của Tiểu Ái, khiến nó như nhảy múa trước mặt
anh. Thôi Thái Dạ đưa những ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào những sợi tóc
đó, trong giây lát, dường như trái tim anh cũng trở nên mềm mại.
“Thôi Thái Dạ! Thôi Thái Dạ! Tôi nhìn thấy biển rồi! Bên kia
còn có hòn đảo nhỏ nữa kìa! Còn có chiếc cầu gỗ treo lơ lưng giữa trời, những
cái đó đều là nhân tạo đúng không?” Đôi mắt tinh nhanh của Tiểu Ái sáng lấp
lánh, tràn trề sức sống, khiến anh cuối cùng cũng không kiềm chế được, ôm cô
vào lòng.
Như cảm nhận được sự kinh ngạc và giãy giụa của Tiểu Ái,
Thôi Thái Dạ siết chặt cánh tay. Tựa như cô là cánh bướm, chỉ sợ rằng khi buông
lỏng tay ra, cô sẽ bay đi mất. Một Tiểu Ái vô tư, trong sáng, lại thẳng thắn
như vậy, anh thật sự sợ mình sẽ không thể nào tiến lại được.
“Tiểu Ái!” Thôi Thái Dạ áp má vào mái tóc thơm dịu của Tiểu
Ái: “Em hãy nghe anh nói. Những lời trên truyền hình hôm đó thật sự là nghiêm
túc, ngày hôm đó em đã hỏi anh, có phải anh thật sự thích em không? Anh không
trả lời, sau đó còn bỏ đi. Thực ra đó là vì anh đang tức giận. Tiểu Ái, anh
nghĩ rằng với sự thông minh của em, đáp án em cũng đã đoán ra rồi. Vì thế khi
em hỏi anh, anh lại đợi em tự mình thừa nhận. Nhưng bây giờ anh nghĩ, điều đó
không có chút ý nghĩa nào cả. Chính vì em thông minh, thế nên em sao có thể chủ
động thừa nhận chứ? Tiểu Ái à, cơ hội em cần, anh có thể cho em, em muốn làm
ngôi sao, muốn tỏa sáng trong bầu trời showbiz, những cái đó anh đều có thể
giúp em. Tuy nhiên, những điều đó không còn là giao dịch nữa. Bản hợp đồng của
chúng ta sẽ mất hiệu lực, biến giả thành thật, có được không em?”
Được không? Được không đây? Thôi Thái Dạ bỗng trở nên nghiêm
túc, thậm chí ngữ điệu còn có cảm giác thỏa hiệp, khiến Tiểu Ái không thể tùy ý
qua loa như trước nữa.
Tiểu Ái dựa vào vai anh thở dài. Cô nên trả lời như thế nào,
nên nói với anh như thế nào đây? Thực ra chuyện này với chuyện ai chủ động thừa
nhận trước, và bản hợp đồng giữa họ không có chút quan hệ nào. Trước khi cái
ngày đó đến, cô sẽ không yêu thêm một lần nữa! Đó là trước ngày mà Tiểu Ái thực
hiện được giấc mơ của mình, đứng trên đỉnh cao trong giới điện ảnh, cô tuyệt
đối sẽ không yêu ai. Thế nhưng, cô nên nói với Thôi Thái Dạ thế nào đây? Phải
làm thế nào mới khiến anh hiểu được?
Trong lúc đang bối rối không biết nói gì, thì bài hát chúc
mừng giáng sinh, với giai điệu thanh thoát, nhẹ nhàng bỗng vang lên. Những
người xung quanh cười nói vui vẻ, Sentosa trở thành một hòn đảo rộn rã tiếng
cười.
Bầu trời đầy sao lấp lánh, đêm nay ở hòn đảo nhiệt đới này,
chắc chắn sẽ là một đêm náo nhiệt.
Tiểu Ái rất muốn ở lại Singapore thêm mấy ngày để đi chơi
khắp nơi, nhưng vì bị bắt cóc tới đây, nên cô chưa kịp xin phép nghỉ học. Hơn
nữa, vì vốn dĩ đã hẹn đi chơi với Tư Nhã đêm giáng sinh, vậy mà cô chưa nói gì