
ắt nhìn:
“Mình buồn phiền là vì bữa sáng và bữa tối của mình!”
“…”
“Ăn cơm ở ngoài vừa tốn tiền vừa không đảm bảo, mùi vị cũng
bình thường. Mà cậu gần đây chăm chỉ đến nhà mình vậy, chắc cũng hiểu được tài
nghệ nấu căn của anh trai mình rồi chứ?” Tư Nhã mấy ngày gần đây cứ đến bữa tối
là xuất hiện, lúc đầu còn tìm đủ lý do đến nhà, nhưng sau đó thì trực tiếp tỏ
rõ mình đến để ăn chực. Đương nhiên, lý do này chỉ để đối phó với Dung Kỳ, còn
nguyên nhân chính thì cả hai đều hiểu cả. Tư Nhã có lần đã từng nói: “Sao nào?
Mình cứ xông vào nhà của anh Dung siêu sao đó! Với giao tình của chúng ta, ăn
chực vài bữa không được sao?” Lần đó Tiểu Ái cũng phản bác ngay: “Được! Sao lại
không được chứ! Chỉ là, cậu ăn thì ăn, nhìn thì nhìn, tại sao mỗi lần đều quên
mất chuyện quan trọng nhất?” Rõ ràng đã hẹn sau bữa tối, hai người sẽ cùng đi chơi,
nhưng Tư Nhã mỗi lần ăn xong đều ở lì trong nhà không chịu đi, còn bướm lượn
dập dờn quanh bông hoa Dung Kỳ. Có những tối Dung Kỳ đến phim trường làm việc,
Tư Nhã cũng theo ra ngoài, hoàn toàn coi Tiểu Ái như người vô hình.
Dung Tiểu Ái nằm bò trên giường kêu ca trách móc, Tư Nhã về
sau cũng không chịu nổi: “Được, đừng oán thán nữa! Cậu nên biết, mình cũng
không dễ dàng gì. Mỗi lần muốn lên xe, anh cậu đều cự tuyệt!” Tư Nhã chỉnh sửa
mái tóc dài, rút gương ra xem lớp trang điểm: “Cậu nói xem anh trai cậu có phải
không thích phụ nữ hay không?”
“Giờ cậu mới phát hiện ra à?”
“Con bé này đừng có làm mình hiểu nhầm!” Tư Nhã gật đầu suy
tư: “Để mình nghĩ xem nào… với dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị của anh cậu,
tuyệt đối không phải là gay thiên về nữ tính. Nếu như nói anh gay thiên về nam
tính thì cũng không thấy bên cạnh có người đàn ông nào đáng nghi cả.”
“Người đàn ông đáng nghi thì chỉ có một người, nhưng anh ta
tuyệt đối không phải loại đó.”
“Là con sói đó? Có vẻ như sau khi cưỡng hôn cậu, anh ta đã
thức tỉnh lương tâm. Lần này còn để cậu làm một quảng cáo rất ổn nữa!” Dáng vẻ
Tư Nhã như một cao nhân kiến thức uyên thâm: “Nhưng cậu phải nhớ kĩ, bất luận
anh ta lấy gì để mê hoặc, đánh lừa cậu, cậu cũng phải kiên định đến cùng. Nếu
không, chúng ta và những ngôi sao nữ bán mình mua danh tiếng có khác gì nhau?”
Tiểu Ái vội bịt miệng Tư Nhã lại: “Nói khẽ chút, Dung Kỳ
đang ở bên ngoài, không sợ anh ấy nghe thấy à?”
“Sao, chuyện cậu quay quảng cáo không nói với Dung Kỳ à?”
“Cậu muốn mình phải nói thế nào?... Thôi Thái Dạ, người anh
em duy nhất của anh, bởi vì em đã đồng ý với anh ta đóng vai tình nhân để chỉnh
anh, vì vậy anh ta đã cho em một hợp đồng quảng cáo. Nói như vậy hả?”
“Sớm muộn rồi Dung Kỳ cũng biết thôi!” Tư Nhã nhìn Tiểu Ái,
giọng điệu hết sức bình tĩnh: “Cậu nghĩ xem, mục đích cuối cùng của Thôi Thái
Dạ là gì? Để Dung Kỳ biết được bạn tốt của mình đã “bắt cóc” em gái, muốn xem
phản ứng vẻ mặt của anh ấy thế nào ư? Bây giờ đã hơn hai tháng rồi, anh cậu vẫn
không hề hay biết. Người ta gọi đó là bình yên trước bão tố đấy! Còn cậu ấy à,
đừng suốt ngày chỉ suy nghĩ nông cạn là làm sao có thể đi chơi nữa, tốt nhất là
đoán xem suy nghĩ của cái người lắm tiền nhiều của kia đi! Đừng để đến lúc bị
Dung Kỳ phát hiện ra mọi chuyện thì cậu chắc chắn sẽ nếm đủ đó!”
Tiểu Ái cảm thấy gần đây Tư Nhã rất độc mồm độc miệng, mỗi
lần xảy ra chuyện xấu đều bị Tư Nhã đoán đúng trước.
Trong phòng ăn xa hoa của tiệm ăn theo phong cách Pháp –
Thuần Quán, đèn trùm nến kiểu cổ điển độc đáo mà tao nhã đang tỏa ra những tia
sáng ấm áp. Trên bàn ăn hình vuông bốn chỗ ngồi, ngoài Thôi Thái Dạ đã hẹn với
Tiểu Ái còn có một người khác nữa.
Một đôi mắt màu trà lạnh lùng lướt đến, Tiểu Ái lập tức run
lên cầm cập.
“Hi… anh… anh và bạn ăn ở đây à, ha ha… vừa khéo, em cũng
vậy.” Cô cười sảng khoái, nhưng đôi chân lại vô thức lùi về phía sau, chỉ muốn
nhanh chóng lẩn tránh con người này.
“Tiểu Ái!” Thôi Thái Dạ đang ngồi tựa trên lưng ghế cất
tiếng gọi, vẻ mặt nhởn nhơ: “Sao em đến muộn vậy, bọn anh đợi em lâu lắm rồi,
mau ngồi xuống, gọi đồ ăn đi!”
Thôi thiếu gia, anh giả bộ coi như không thấy tôi thì đã sao
chứ? Nhìn khuôn mặt thản nhiên đó của Thôi Thái Dạ, tay Tiểu Ái bống thấy ngứa
ngáy, thật sự lúc này cô rất muốn đánh người! Chẳng trách hôm nay nói không có
thời gian đón cô, muốn cô tự mình đến Thuần Quán. Đã vậy, anh ta còn nói tối
nay tại Pub của Thuần Quán có một hoạt động đặc biệt, những người có mặt đều là
các ngôi sao, dặn cô phải ăn mặc thật lộng lẫy. Cũng may trời lạnh, Tiểu Ái mặc
một chiếc áo khoác dạ màu đỏ dài đến đầu gối, nếu cô ăn mặc theo lời Thôi Thái
Dạ, chắc chắn sẽ bị Dung Kỳ bắt gặp, không bị mắng té tát mới là lạ!
Thôi Thái Dạ ấn nút gọi món trên bàn ăn, một nữ phục vụ xinh
đẹp liền gõ cửa cung kính đưa thực đơn. Nhân viên phục vụ của Thuần Quán không
chỉ được huấn luyện bài bản mà thân hình và dung mạo cũng được lựa chọn kĩ
càng. Trước đây, Tiểu Ái đã từng nghe nói, trong câu lạc bộ dành cho người giàu
có này, rất nhiều nhân viên phục vụ là những nghiên cứu sinh, có học vấn, khí
chất, và ngoại hình đẹp, nhưng cuố