
thể cùng tôi ăn cơm, xem phim, uống cà phê, nói chuyện, ngắm sao,
đi bơi..."
"..."
"Được rồi!" Tiểu Ái quyết định sử dụng tuyệt
chiêu, cô kéo cổ áo người đàn ông đó, kiễng chân hôn lên má anh ta.
"..." Người đàn ông hít khí lạnh.
"Thế nào?" Cô liền hôn bên má còn lại của anh ta.
"Tôi giúp cô." Tình anh em nhiệt huyết của tên bắt
cóc nào đó đã bị cảm hoá, vào thời điểm mấu chốt đã chuyển hướng phản chiến,
trở thành đồng minh cường tráng, khoẻ mạnh của Dung Tiểu Ái.
Vì thế, người đồng minh sau khi đi vào khu rừng nhỏ, bất ngờ
đánh úp tên hèn hạ phía trước, Hứa Kỷ Dương bị anh ta cướp chiếc máy quay phim
DV, đánh cho một trận, mặt mũi bầm dập hốt hoảng bỏ chạy.
"Có dũng khí lắm! Các người cứ đợi đấy!" Hắn ta
như đang chạy đi tìm tên đại ca cứu binh. Tiểu Ái biết thời gian không còn
nhiều, lập tức kéo đồng minh tân nhiệm chạy về một nơi khác. Nhưng vì trời tối
như bưng nên chưa chạy được bao xa thì đã bị trượt chân, lộn xuống một con kênh
sâu, cuối cùng va đập vào hòn đá ở dưới đó mà hôn mê bất tỉnh.
Người đồng minh kia mơ hồ một lát, muốn xuống cứu cô lên,
nhưng lại nghe thấy ở đằng xa có tiếng đánh nhau vọng đến. Xem tình hình thì sự
việc đã bại lộ, cảnh sát đã đến, lại không biết người dưới kênh còn sống hay đã
chết. Cuối cùng sự nhát gan chiếm thế thượng phong, hắn không dám ở lại lâu,
lợi dụng màn đêm nhanh chóng tháo chạy khỏi hiện trường vụ án.
Chân tướng sự việc khiến cho hai người đàn ông đều sững sờ.
Đương nhiên, lúc Tiểu Ái tường thuật lại, đã tự động lược đi phần miêu tả chi
tiết dùng mỹ nhân kế để dụ dỗ, chỉ nói người đàn ông đó tính tình khá tốt, nên
cô mới may mắn thoát nạn.
"Nhưng mà, khi bọn anh tìm được em ở dưới con kênh,
quần áo của em... đều rách nát rồi, nhìn rất thảm hại..." Không phải Thôi
Thái Dạ muốn nhắc đến, mà chỉ hi vọng không phải vì mong mọi người yên tâm mà
cô cố tình nói dối.
"Anh hai à! Anh cho rằng chiếc áo voan này dày bao
nhiêu chứ? Con kênh đó sâu bao nhiêu, khắp nơi đều là sỏi đá, lúc trượt chân
liền bị toạc rách đó, còn nữa... Trước đó em và Ruki cùng đánh nhau với bọn
chúng, có thể không thảm hại được sao?"
Trong phòng bệnh chợt yên lặng một lúc, Dung Kỳ đang chống
tay lên trái liền khẽ bật cười, Thôi Thái Dạ cũng cười nắc nẻ.
"Có gì buồn cười chứ?" Tiểu Ái khó hiểu:
"Đúng rồi, bắt được Hứa Kỷ Dương chưa?"
"Lúc bọn anh đến không thấy hắn ta đâu, nhưng hắn chạy
sao thoát, đám người kia đã nhận tội, trên túi đựng tiền cũng có dấu vân tay
hắn, cảnh sát sẽ lập hồ sơ tố cáo hắn." Nhắc đến cái tên này, nét mặt hai
người đều thay đổi, một người mặt mày bốc hoả, người kia đáy mắt lửa giận cuộn
trào, nhưng nhìn chung đều khiến người ta có cảm giác đáng sợ đầy uy nghiêm và
u ám.
Tiểu Ái rất sợ Dung Kỳ nghĩ tai nạn lần này xảy ra sở dĩ đều
do cô không nghe lời nên đã vội vàng chuyển sự chú ý của họ, liên tục hỏi khi
nào mình có thể xuất viện. Rõ ràng người bị chẩn đoán là chấn động não mà lại
muốn xuất viện thì thực sự không biết điều chút nào.
Chỉ là chấn động nhẹ thôi, đến mức phải như thế sao? Tiểu Ái
dùng mũi hừ hừ: "Hai người hoà thuận với nhau từ lúc nào vậy?"
Chỉ một câu nói đó như khiến không khí trong phòng bệnh hơi
trầm xuống.
Dung Kỳ liếc nhìn người đàn ông đối diện từ từ đứng dậy:
"Anh đến chỗ bác sĩ hỏi thăm một lát, hai người nói chuyện đi!" Anh
đẩy cửa bước ra ngoài, tạm thời để lại không gian cho họ.
Những cơn gió thu nhẹ nhàng thổi vào phòng, đem theo mùi
hương thanh trong của hoa quế quẩn quanh hai người. Bức tường của phòng bệnh
mang màu trắng làm ánh mặt trời chiếc lên đó hơi chói mắt.
Tiểu Ái nhắm mắt, hít thở thật sâu rồi lại mở mắt ra:
"Em cứ nghĩ anh sẽ rất ghét em, ghét đến mức không muốn quan tâm đến bất
cứ chuyện gì của em mới đúng."
Người đàn ông trước mặt mấp máy môi: "Đúng vậy, anh
cũng cho rằng mình hoàn toàn có thể thờ ơ. Thế nhưng, rất kỳ lạ, khi Dung Kỳ
gọi điện nói rằng em bị bắt cóc, những cảm xúc đó đều lặn mất tăm. Lúc đó,
ngoài lo lắng cho em thì không còn gì khác nữa cả. Những chuyện trước đây,
dường như chẳng còn quan trọng, chỉ cần em bình an vô sự, em muốn ở bên ai...
anh đều có thể chấp nhận."
Nụ cười của Thôi Thái Dạ hơi run rẩy, anh nhìn đi chỗ khác.
Dưới ánh sáng của ban ngày, khuôn mặt anh càng hiện rõ sự hốc hác, phía dưới
đáy mắt có quầng thâm, mùi thuốc lá trên người nồng nặc, dường như đã rất lâu
rồi anh không được nghỉ ngơi, thư giãn.
"Thôi Thái Dạ! Em xin lỗi..." Anh của lúc này so
với anh khi tức giận, phát cáu lại khiến cô càng buồn hơn. Từ trước đến nay, với
bản tính vô tư thẳng thắn, rất hiếm khi cô suy nghĩ đến tâm tư của những người
đàn ông bên cạnh mình. Dù là trước đó, khi anh đùng đùng nổi giận định đưa cô
đi gặp bố mẹ thì tâm trạng cô cũng không bế tắc như bây giờ: "Xin lỗi,
ngoài câu đó ra, em thật sự không biết nói gì!"
Nụ cười trên môi Thôi Thái Dạ càng đậm hơn, anh đưa tay vuốt
mái tóc rối của Tiểu Ái: "Đừng ngốc ngếch nữa, bé con! Thôi Thái Dạ là
người như thế nào chứ? Giống như những lời em đã nói, chẳng qua chỉ là mối tình
mấy thá