
của hắn nhanh chóng chống đỡ cô, mà cô nhận
ra phần gắng gượng chồng đỡ cô dưới bụng hắn là cái gì!
Hắn... Lại muốn làm chuyện đã xảy ra đêm qua với cô sao?
Không được! Nơi này là đường lớn.
Cô dùng sức lực toàn thân, dùng sức muốn đẩy hắn ra, nhưng thân thể cưởng tráng
của hắn không chịu chút ảnh hưởng nào từ sức lực của cô.
Hắn cảm giác chút sức mạnh từ thân thể nhỏ bé của cô, thoáng buông cô ra, hỏi:
“Em làm gì vậy?”
Chưa từng có người phụ nữ nào đang lúc hắn hưng phấn lại phá hư hứng thú của
hắn.
Cô khẽ vuốt đôi môi sưng đỏ của mình, mặt đỏ tim đập nói: “Tôi phải mau đi học,
không thì sẽ bị muộn.” Nếu như bởi cùng hắn hôn môi mà không kịp đi học, cô
thật sẽ thẹn đến muốn chui xuống đất.
Hắn trầm mặc không nói một câu, sau đó lấy ra một chiếc điện thoại di động cùng
danh thiếp giao cho cô, nói với cô: “Đây là điện thoại di động, em mang theo
bên người, không cho phép tắt máy, tôi muốn gặp em thì em nhất định phải đến,
tôi không thích chờ đợi.” Cô là tình nhân của hắn, đương nhiên là tùy chỗ tùy
lúc phải thỏa mãn nhu cầu cần thiết của hắn.
“Nếu như tôi không cẩn thận làm mất thì làm sao?” Mặc dù biết hành động trốn
tránh giống như đà điểu rất ngu ngốc, nhưng cô vẫn nghĩ muốn thử một chút, dù
sao có lúc cô không nghĩ sẽ đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của hắn.
Hắn làm sao lại không nhìn ra cô muốn thoát khỏi hắn, hắn nén xuống tức giận
nói với cô: “Tôi sẽ đưa cho em một cái khác.” Phụ nữ, không có một người nào
không thích thân thể cường tráng cùng kỷ xảo cao siêu của hắn, hắn thầm nghĩ
chỉ cần cô hưởng qua tư vị đó một lần sẽ không còn muốn thoát khỏi hắn nữa.
“A! Tôi phải đi tới trường.” Chỉ cần tiếp tục ở đây, cô sẽ cảm nhận được mị lực
phát ra từ trên người hắn.
Vân Yên mở cửa xe muốn xuống, nhưng lại phát hiện không mở được cửa xe, cô quay
đầu nhìn về phía hắn.
Diêm Thiên Phạm nâng đầu của cô lên, ở bên cổ cô nhẹ nhàng cắn mút làn da mịn
màng của cô, ở nơi nào đó lưu lại dấu ấn ngang ngược.
Hắn khẽ nói bên tai cô: “Vĩnh viễn đừng quên mùi tôi lưu lại trên thân thể của
em.”
Đôi mắt kia sâu như màn đêm đen nhìn chăm chú vào cô, khiến cho cô rơi thật sâu
trong đó.
“Đối với mùi của ác ma như anh, thật sự khiến tôi rất khó quên.” Vân Yên thành
thật nói.
“Em cảm thấy tôi giống như ác ma? Đừng quên đem điện thoại di động bên người,
chuẩn bị bất cứ lúc nào nhận điện thoại từ địa ngục triệu hồi, biết không?”
Thanh âm của hắn như dây đàn, hấp dẫn ở bên tai cô, khiến nội tâm cô say mê.
“Em là ai?” Hắn hỏi khẽ.
Vẻ mặt Vân Yên hoang mang nhìn hắn, không biết nên trả lời câu hỏi của hắn như
thế nào?
“Người phụ nữ của ác ma!” Hắn nói cho cô biết.
Hắn nâng bàn tay bé nhỏ của cô lên, ở mỗi một đầu ngón tay đều liếm hôn trêu
đùa.
Cô cảm giác mình muốn ngất đi, giống như bị vây trong ma võng của hắn, vội vàng
rút tay về.
Đặt tay lên càng xe, phát hiện cửa xe đã có thể mở ra.
Vân Yên chạy trối chết thật nhanh rời khỏi xe của hắn.
Diêm Thiên Phạm ngửi trong không khí hương thơm của cô lưu lại, cảm giác lòng
của mình như xoáy lên một cảm giác kỳ dị.
Tiểu thiên sứ đó, hắn cơ hồ không kịp chờ đợi ăn cô, bởi vì cô ảnh hưởng tới
hắn, bởi vì cô hoàn mỹ, ăn cô có thể khiến tội ác trên người hắn tăng thêm một
tầng, làm cho linh hồn không chiếm được sự cứu giúp của hắn càng thêm trầm
luân.
Môi của hắn lộ ra một nụ cười quỷ quyệt, ánh mắt âm u lóe lên ánh sáng ma mị
khiến lòng người run sợ.
☆ ☆ ☆
Trong sân trường, giờ nghỉ trưa ──
Vân Yên không có tâm tình ăn cơm trưa, cô dựa vào cây đa lớn dưới sân trường,
nhìn lên đám mây đang di chuyển trên bầu trời, trong đầu không tự chủ nhớ tới
mọi chuyện xảy ra ở biệt thự Diêm thị.
Người đàn ông nguy hiểm kia, bản năng của cô muốn giữ khoảng cách với hắn,
nhưng sự thực không cho phép cô như thế, huống chi cô đã sớm ái mộ hắn, mỗi lần
đôi mắt hắn nhìn cô, cô sẽ quên mất mình đang ở đâu.
Ai!
Vân Yên suy ngẫm xuất thần, cho đến khi Lý Sĩ Kỳ bạn cùng lớp bước tới gọi cô.
“Sĩ Kỳ, có chuyện gì sao?”
“Vân Yên, chủ nhật chúng ta cùng đi xem phim được không?” Hắn muốn theo đuổi
cô, tất cả bạn học đều biết chuyện này, duy chỉ một mình cô là không biết, vì
không muốn hù đến cô, cho tới giờ hắn mới tiến hành theo đuổi.
“Chuyện này...”
“Thần Quỷ Truyền Kỳ rất hay, cậu thường xuyên ở nhà, thỉnh thoảng cũng nên ra
ngoài đi dạo, buổi chiều chúng ta xem phim xong mình liền đưa cậu về nhà.”
“Nhưng...” Ác ma kia quản lý tự do của cô, cô không biết có nên đi cùng Lý Sĩ
Kỳ hay không.
“Chỉ là một bộ phim thôi mà, cậu đừng suy nghĩ nhiều, xin tiếp nhận sự thành
tâm thành ý của mình được không?” Hắn vươn tay về phía cô làm ra một động tác
muốn mời.
“Được rồi!” Chỉ là xem phim, hẳn là không sao? Cô nghĩ thầm, xem phim xong cô
sẽ lập tức trở về.
Lý Sĩ Kỳ nhìn vào cổ của cô, đột nhiên phát hiện một dấu rất giống dấu hôn, hắn
cả kinh.
“Vân Yên, bên cổ cậu sao lại có một vết đọng?” Hắn khéo léo hỏi, muốn biết sự
việc như thế nào.
“Đây là... tối hôm qua mình cùng các bạn đi hát Karaoke, không cẩn thận bị
micro đập vào lưu lại dấu vết.”