Teya Salat
Trả Ta Kiếp Này

Trả Ta Kiếp Này

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324172

Bình chọn: 10.00/10/417 lượt.

ằm vào cốc trà trống không.

Người nên đi cuối cùng đã đi rồi.

Người nên đến sớm muộn cũng sẽ đến.

Ta nhìn vào bàn tay mình, dường như bên trên đã nhuốm đầy máu tươi, lăn dài từng chút một rồi rơi xuống thành từng giọt đặc quánh. Ta đã đi đến bước này rồi sao, hạ độc phu quân của chính mình? Dường như năm xưa sau khi cứu Hoàng thượng trong hang động trên núi, nhìn thấy thi thể lạnh lẽo kia, ta đã chẳng còn lòng thương hại với tính mạng của con người, mà chỉ còn sự thờ ơ không chút động lòng mà thôi.

Trên thế gian này có bao nhiêu sinh mệnh như vậy, can hệ gì đến ta chứ?

Kẻ ngăn cản đường đi của ta, chết là đáng.

Bây giờ ta mới hiểu, năm xưa tiềm thức trong ta vốn đã như vậy rồi, phàm là kẻ gây nguy hại đến ta thì đều không đáng để thương tiếc, thậm chí không đáng để ta phải liếc nhìn. Trong lòng ta chẳng có chút gì gọi là vui sướng hay hưng phấn, nó vô cùng bình thản.

Ta đi đến trước gương đồng, ta thích nhìn ngắm dung nhan mình bằng ánh mắt thản nhiên, dường như qua tấm gương ta có thể nhìn ra sự biến đổi của thời gian trên gương mặt, nhìn ra những vết dấu in hằn trong đôi mắt.

Từ công tử, Tiểu Lệ, Từ quý phi, Ý tần, Lan tần, Bảo tần, Hà tần…

Ta cười với chính mình, Hà tần.

Chúng ta tranh đấu lâu như vậy, ta bại trong tay ngươi một lần, ngươi cũng bại trong tay ta một lần, quả là kỳ phùng địch thủ hiếm có.

Sự ra đi của ngươi như một nghi thức, một nghi thức cho cái kết cuối cùng, nếu trong hậu cung không còn kẻ nào tranh đấu với ta, thì ta biết sử dụng mưu trí của mình vào đâu nữa? Từ lâu ta đã không cam chịu nhàn rỗi, cũng đã chán ngán cảnh tranh đấu giữa nữ nhân nơi đây.

Cuối cùng ta đã bước lên con đường đó.

Lời tuyên bố chính thức là Hà tần tự sát tránh tội, nhưng Hoàng thượng tự mình làm tang lễ trọng thể cho nàng ta.

Ta sai người điều tra, nàng ta thật sự đã chết.

Thông tin chưa được chứng thực đến thời khắc cuối cùng thì ta còn chưa tin, tính cách của ta cũng càng ngày càng trở nên cổ quái. Thoắt cái đã một năm trôi qua, Hoàng thượng vì cái chết của Hà tần mà đau lòng khôn xiết, sau tang lễ của nàng ta, hắn chẳng còn lòng dạ nào nạp phi, chỉ là vẫn ngày ngày lui tới chỗ ta. Còn ta cũng giữ được tâm trạng bình thản khi hạ độc hắn, ít nhất lúc bỏ thuốc vào ta sẽ không còn chút băn khoăn nào nữa.

Độc tính của thuốc phát huy chậm. Hằng ngày Hoàng thượng đến chỗ ta uống cốc trà, cũng như mỗi hôm lấy ra một ít nước từ trong trái cây căng mọng, làm vậy sẽ không dồn hắn đến chỗ chết ngay lập tức, chỉ khiến hắn càng ngày càng yếu ớt, cho đến khi không thể đi lại, cho đến khi bại liệt bất động.

“Hoàng thượng, người lại đau đầu ư?”

Đêm. Vẫn là một đêm trống vắng tĩnh lặng.

Nến cháy thành lớp sáp dày cộp bọc lấy chân nến, đặc quánh đến độ bóng loáng, đã là giờ Tuất ba khắc, ta đứng dậy, khoác lên người hắn một chiếc áo choàng.

Hắn day huyệt thái dương: “Làm sao ấy nhỉ, dạo này trẫm càng ngày càng không thể tập trung tinh thần?”

Ta đáp: “Từ sau khi Hà tần qua đời, Hoàng thượng cứ mãi ưu tư, hiện tại trong triều còn nhiều việc bộn bề, Hoàng thượng vất vả quá rồi.”

Ta định dìu hắn: “Hoàng thượng chi bằng nên nghỉ ngơi trước đã.”

Hắn lắc đầu: “Tấu chương trẫm còn chưa phê duyệt xong.”

“Hoàng thượng, long thể quan trọng.” Ta khuyên nhủ.

Hắn dường như muốn duy trì sự tỉnh táo, nhưng ánh mắt bắt đầu mơ màng, cầm tấu chương lên nhìn một lúc rồi lại bỏ xuống, có vẻ đã không thể tập trung xem bất cứ thứ gì.

Đầu đau như muốn vỡ tung, hắn ôm chặt đầu.

Ta nói: “Hoàng thượng đi nghỉ một lát cho đỡ mệt mỏi rồi sáng mai lại phê duyệt cũng không muộn.”

Hắn nghe xong đành miễn cưỡng đứng dậy, không thoái thác nữa.

Ta hầu hắn cởi áo, dường như hắn vừa đặt lưng đã ngủ thiếp đi.

Vì tác dụng của độc dược, dạo này hắn càng ngày càng thèm ngủ.

Ta đợi hồi lâu, thấy hắn đã ngủ say, gọi mấy tiếng, không thấy hắn có phản ứng gì mới khoác áo đi đến cạnh chiếc đèn, xem thử tấu chương hắn vừa phê duyệt xong.

Nửa năm nay cứ sau khi hắn ngủ say, ta lại lén xem trộm tấu chương của hắn. Ban đầu cảm thấy khó hiểu vô cùng, sau này truyền tin cho Hà An và Hồ Bản Vinh, cũng không quên thỉnh giáo bọn họ, nay ta hầu như đã nhận ra được hết tên gọi và bút tích của tất cả đại thần trong triều.

Còn hai người họ nhờ có thông tin của ta, thăng quan tiến chức thuận buồm xuôi gió.

Tấu chương màu vàng sáng, phê duyệt bằng bút đỏ, tượng trưng cho quyền lực và địa vị tối cao.

Trái tim ta đang khẽ run lên, lại có cảm xúc thôi thúc nào đó trong ta.

Ta xem xét những sự việc của ngàn vạn bách tính Đại Hòa được viết bên trên tấu chương bắng nét bút mực đen thờ ơ mà bình thản, kẻ thống trị thiên hạ này chỉ cần múa vài nét chữ đã có thể quyết định tất cả. Quyết định xem ai sống ai chết, ai đói ai no, ai ở nhà hưởng thụ niềm vui gia đình sum vầy, ai nhà tan cửa nát sống nghèo khó lang bạt…

Một cảm giác đắm chìm quấn chặt lấy ta.

Quyền thế.

Quyền thế tối cao.

Không cần sợ hãi bất cứ ai, có thể điều khiển bất cứ kẻ nào.

Ta xem mãi, đột nhiên đầu ngón tay run run, bút đỏ thấm ướt mực đang đặt ngay đó, một màu đỏ son tươi đẹp biết ba