
ng?”
Bùi công công nhướng mày. “Vậy quả thực đã phiền nương nương vất vả vì gia gia rồi.”
Ông ta nhận lấy, ánh mắt chăm chăm nhìn vào đôi bàn tay đang bê chiếc hộp của Tiểu Ngư, rồi lại ngẩng đầu nhìn nàng ấy.
Ta nhớ lại lần trước lúc đứng ngoài cửa ngự thư phòng, ánh mắt ông ta nhìn Tiểu Ngư rất kỳ lạ. Tiểu Ngư đang độ xuân thì, xinh đẹp như hoa, nhan sắc cũng thuộc vào hàng thượng đẳng trong cung. Mặc dù Bùi công công là thái giám, song không có nghĩa là chẳng có chút dục vọng nào với nữ nhân.
Ta nói: “Nếu Bùi công công không chê, Tiểu Ngư đây cũng đã mười sáu tuổi rồi, bản cung để nó theo hầu công công, công công thấy sao?”
Trong hoàng cung, chuyện “góp gạo thổi cơm chung” giữa thái giám và cung nữ trở nên rất phổ biến.
Ta nghe nói đối tượng “góp gạo thổi cơm chung” với Bùi công công ngày trước đã qua đời vì bệnh tật cách đây hai năm.
Bùi công công ngạc nhiên: “Ôi nương nương nói gì vậy? Gia gia thực không dám.”
Lúc này, Tiểu Ngư đứng bên cạnh ta đột nhiên ngẩng đầu, một lúc sau lại cúi đầu xuống cắn chặt môi không dám nói.
Ta mặc kệ nàng ấy, tiếp tục: “Công công có chê Tiểu Ngư không?”
“Nương nương nói gì vậy?” Bùi công công quan sát Tiểu Ngư, cười mà như không: “Người bên cạnh nương nương, đương nhiên là diện mạo xinh đẹp…” Ông ta đảo mắt một vòng. “Chỉ là gia gia không dám trèo cao.”
“Công công đừng khách khí, Tiểu Ngư đã mười sáu tuổi, cũng là độ tuổi nên gả đi rồi. Có thể theo hầu công công trong cung quả là phúc phận của nàng ấy.”
Ta chú ý đến đầu ngón tay bấu chặt vào tay áo của Tiểu Ngư.
“Chuyện này… còn phải xem Tiểu Ngư có vui vẻ đồng ý hay không?” Bùi công công rõ ràng cũng chú ý đến điều đó.
“Được hầu hạ công công, Tiểu Ngư vui mừng còn chẳng kịp? Ngươi thấy đúng không Tiểu Ngư?” Tiểu Ngư càng cúi đầu thấp hơn, không trả lời ta.
Ta nói: “Công công đừng từ chối nữa.”
Bùi công công cười: “Vậy gia gia cung kính không bằng tuân mệnh.”
Trên đường về, Tiểu Ngư vẫn nắm chặt góc tay áo, cúi thấp đầu, không nói một lời.
Về đến cung, cuối cùng nàng ấy quỳ rạp xuống đất: “Nương nương! Tiểu Ngư xin người đừng gả nô tì cho Bùi công công.”
Ta biết nàng ấy chắc chắn không chịu, kể cả khi chẳng có chàng thị vệ mà nàng ấy yêu mến. Nàng ấy đương độ thanh xuân tươi đẹp, cũng khó lòng chấp nhận đi hầu hạ một lão thái giám hơn năm mươi tuổi.
Nhưng…
“Tiểu Ngư, bản cung biết đã làm khó ngươi rồi, nhưng con người trên thế gian này luôn cần hi sinh đôi chút.”
Ta ngắm dung nhan mình trong gương đồng, dường như có phần tàn úa già nua, ta chầm chậm gỡ kim thoa, ngọc bội xuống.
“Bản cung biết đến mười tám tuổi ngươi có thể xuất cung, chỉ là sau khi xuất cung thì ngươi có thể làm gì đây? Trở về thôn trang hẻo lánh kia, lấy một người đàn ông, sinh một bầy con, cả cuộc đời vất vả đến lúc chết chỉ vì cơm no áo ấm, sau đó lại chứng kiến từng đứa con giẫm lên vết xe đổ của mình ư?”
Ta nhìn về phía nàng ấy. Sắc mặt nàng ấy dần dần trắng bệch.
“Đừng mong ngóng thị vệ kia nữa, trong cung hắn đâu chỉ thân mật với một mình ngươi?”
Nàng ấy mấp máy môi nhưng không thốt nên lời.
Ta cũng không cần nói gì thêm, sự thực sẽ chứng minh tất cả.
“Bản cung biết trong nhà ngươi còn có một đệ đệ mười bốn tuổi, hai muội muội tầm sáu, bảy tuổi. Bản cung có thể đảm bảo với ngươi, chỉ cần ngươi chịu gả cho Bùi công công, ngày mai đệ đệ của ngươi sẽ là Huyện thái gia của Ấn Huyện.”
Ta thở dài: “Tuy Huyện thái gia không phải chức vị gì ghê gớm, nhưng quan và dân luôn có sự khác biệt. Ít nhất con cháu của đệ đệ ngươi, của muội muội ngươi sẽ không phải vì gia cảnh bần hàn mà phải vào cung làm thái giám hay cung nữ, đi làm nô bộc hay tì nữ, để bị người ta lăng nhục, ngươi hiểu không?”
Tiểu Ngư từ từ cúi đầu, lệ hoa từng giọt rơi tí tách.
Ta thở dài thườn thượt: “Tiểu Ngư, theo bản cung lâu như vậy rồi, chắc ngươi cũng hiểu. Bản cung là từ phận nô tì từng bước trèo lên vị trí ngày nay, những nỗi nhục nhã và gian nan trong quãng đường ấy, điều ngươi biết chỉ là số ít, nhưng điều ngươi không biết còn nhiều hơn gấp bội.”
“Chung quy trên đời này con người ta ai cũng phải chịu khổ, chẳng ai cả kiếp đều thuận buồm xuôi gió. Ngươi là người mà bản cung tin tưởng nhất nên bản cung mới gả ngươi cho Bùi công công. Tiểu Ngư, bản cung hỏi ngươi, ngươi đồng ý hay không?”
Mãi lâu sau, nàng ấy khấu đầu sát đất, giọng nói như đang gắng sức kìm nén, nhưng vẫn còn run lẩy bẩy: “Nô tì… đồng ý.”
“Vậy tốt rồi, chuẩn bị thôi.”
Ta nhìn mái tóc nàng ấy buông rủ hòa lẫn nước mắt, giọng nói bình tĩnh tới nỗi khiến mình trở nên xa lạ.
Buổi đêm ta muốn dậy uống nước, bèn gọi một tiếng “Tiểu Ngư”, nhưng là Nhã Phương đến hầu ta.
“Nương nương, người muốn uống nước ạ?”
Ta đột nhiên mất hứng, mệt mỏi xua tay: “Thôi khỏi, ngươi đi đi.”
“Vâng, nương nương.”
“Chờ đã, mở cửa sổ ra.”
“Vâng.”
Rồi nàng ta đóng cửa ra ngoài.
Qua tấm trướng mỏng, ta có thể nhìn thấy vầng trăng khuyết màu bạc, còn cả bầu trời nhung rực rỡ đầy sao.
Cảnh đêm nay thật đẹp.
Chắc lúc này Tiểu Ngư đã đến chỗ Bùi công công rồi nhỉ?
Cái gọi là “góp gạo thổi cơm chung”, chỉ cầ