
òng này mỗi một cái góc phòng, khuôn mặt ôn tồn tuấn lãng kia dần chuyển sang màu đen, trở nên vô cùng tà ác.
Không phải sợ.
Lâm Hi Hi, không phải sợ.
Đợi một hồi lâu, nàng mới chậm rãi mở to mắt, trước mắt đã là một mảnh hoang mang.
Nàng giãy dụa ngồi xuống, lại phát hiện toàn thân không thể động đậy,
cũng bị mấy vòng dây thừng thô ráp buộc chặt vào ngăn tủ, cổ tay mảnh
khảnh thực đã bị xiết đến thê thảm, cổ chân cũng có chút vô cùng thê
thảm.
Đau đớn toàn thân rốt cục là do đâu mà tới?
Lông mi thật dài run rẩy, nhìn váy dài bị xé rách của mình, bờ vai cùng ngực, còn có trên đùi, một dải dài dấu hồng hồng ….
Toàn bộ mọi chỗ, không có chỗ nào là không có dấu vết của Tần Dịch Dương hôn lên người nàng đêm qua .
Nàng hung hăng cắn chặt cánh môi đã bị hôn qua một lần, lực đạo hung ác, như là ấn ký ấy phải hoàn toàn biến mất khỏi người nàng ngay lập tức.
Đau. . . . . .
Thật sự rất đau.
Lâm Hi Hi lùi đến ngăn tủ bên cạnh, ngẩn đầu nhìn lướt qua căn phòng,
tất thảy là màu trắng, thực u tĩnh, nàg nhìn thấy cầu thang màu trắng,
có ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa sổ chiếu lên bức rèm, thực đẹp …. Cửa sổ.
Ánh mắt nàng sáng ngời, thử cựa một chút lại bị dây thừng xiết càng đau hơn.
“……” Nàng rên lên một tiếng, tựa vào trên ngăn tủ suy nghĩ một hồi? Thử
lay động vị trí bị dây thừng buộc chặt, chẳng qua chỉ là vô vọng, tháo
không được, rất khó cởi.
Nàng cúi đầu xuống, mái tóc dài mượt cũng rơi rụng xuống, trượt trên bờ
vai tuyết trắng mềm mại của nàng, rũ xuống đầy đất. Nàng thử dùng miệng
chạm vào dây thừng, cố hết sức mà cắn, từng chút từng chút nới lỏng.
Dây thừng to lớn thô ráp phải tốn rất nhiều sức, miệng nàng đau đớn, cũng chỉ ngừng một chút.
Bất quá vẫn còn có hy vọng, nàng tập trung khí lực, tiếp tục cởi.
Nàng không biết bản thân mình đã ngất đi ở đây bao lâu rồi, bất quá nhìn ánh mặt trời chiếu vào, cũng biết nhất định đã mấy giờ trôi qua rồi.
Cái tên ác ma Nhạc Phong kia, không biết trốn ở đâu, cũng không biết đến khi nào thì gặp phải hắn, nàng gắt gao áp chế sợ hãi cuồng loạn dưới
đáy lòng, chú tâm cởi dây thừng.
Một cái nút thắt rốt cục cũng bị tuột ra, cả người nàng đã đầm đìa mồ hôi.
Bàn tay nhỏ bé yếu ớt cố hết sức mà lay động dây thừng trên chân, hung hăng một chút cố hết sức cởi thoát ra.
“A…..” Nàng ôm cánh tay bị đau khẽ rên lên một tiếng, dịu đi một chút
lại bắt đầu tháo ra dây thừng trên tay, đợi cho toàn thân được khôi phục tự do, nàng giãy dụa đứng dậy, đem đai lưng váy dài bị xé rách buộc
thật chặt lại, bắt đầu ở trong phòng tìm kiếm đường ra.
Cửa đã bị đóng kín, nàng chạy tới bên cửa sổ chỉ thấy trên lớp kính tối
màu kia có một phiến nhỏ được mở ra, thủy tinh lại sắc muốn chết, căn
bản không thể leo lên. Lâm Hi Hi nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, nhấc
chân, túm lấy một chiếc ghế nhỏ bên cạnh dùng hết khí lực đập mạnh lên
tấm kính thuỷ tinh.
“Phanh.” Một tiếng ghế dựa bị bật thật mạnh bay ngược trở về, mà thủy tinh tựa như không có một chút lay động.
Nàng ôm lấy hai tai né tránh, cắn môi nhìn cánh cửa thủy tinh không thể phá vỡ kia, đáy lòng dâng lên một tia tuyệt vọng. Nhất định sẽ có đường ra.
Nhất định sẽ có.
Nàng bình phục tinh thần, do dự một lát, nhìn về phía cầu thang màu trắng vừa mới chú ý tới lúc nãy.
Cầu thang tròn tao nhã uyển chuyền vòng lên, nàng nhích chân bước tới,
nhẹ nhàng bám vào tay vịn, từng bước, từng bước một hướng bên trên đi
tới, càng đi càng nhanh. Váy dài màu trắng lướt qua mắt cá chân lạnh lẽo của nàng, ánh mắt nàng có một tia kiên định, không chút sợ hãi.
Lầu hai thực trống trải, cách bài trí thật khéo léo, giống như một phòng khách bình thường.
Mà ở cuối hành lang dài, có một căn phòng cửa được mở ra.
Bốn phía hiện tại đều không có đường có thể đi ra ngoài, Lâm Hi Hi nhìn
cánh cửa kia, vừa nhẹ nhàng tiến lên vài bước, đã bị động tĩnh trong căn phòng kia dọa đến.
Như là có người đã đánh mất cái gì ở đây, một tập văn kiện tung bay, vài phần rơi trên mặt đất, giấy tờ bên trong đều ngổn ngang.
Ngay sau đó một tầng mù mịt bốc lên, như là khói.
Có tiếng bước chân, chậm rãi tới gần, đi đến cạnh cửa.
Thân ảnh cao ngất của Nhạc Phong tựa lên cửa, trên khuôn mặt tuấn dật có mệt mỏi cùng suy sụp, cũng có chút tà mị, khuy cài Âu phục đã bị cởi
ra, không có cởi cà – vạt, khói thuốc tĩnh lặng lượn lờ.
Hắn giờ phút này, như là một con thú bị dồn đến đường cùng, có răng nanh sắc bén cùng tuyệt vọng.
Hắn nâng tầm mắt lên, thấy được cô gái nhỏ như đóa tuyết liên tĩnh lặng đứng cách đó không xa.
Mái tóc mềm mại của nàng rơi rụng trên vai, đẹp đến mê người, máu cùng
vết thương trên người cũng thực đáng sợ, nhất là chiếc váy dài đã bị xé
rách kia, lại khiến cho người ta hồi tưởng lại.
Hắn hung hăng hít một ngụm khói, chăm chú nhìn ánh mắt trong veo của nàng.
Đôi mắt kia, chỉ có một tia sợ hãi trong nháy mắt, ngay sau đó, thân thể nàng đề phòng cứng đờ lên, ở giây phút mà hắn đi tới gần, xoay người
chạy về phía sau.
Khoảng cách ngắn ngủn mấy bước, Lâm Hi Hi không thể chắc chắn được mình
có phần thắng hay không, chỉ là theo bản