XtGem Forum catalog
Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328132

Bình chọn: 9.00/10/813 lượt.

ân trên dưới cùng với dấu vết che khuất hoàn toàn, nửa điểm cũng không lộ ra.

Ánh mắt Tần Dịch Dương di chuyển nơi khác, khóe miệng tràn ra một tràng cười.

“Không đẹp sao?” Lâm Hi Hi do dự một chút mới hỏi hắn. Tần Dịch Dương đi tới, ôm thắt lưng nàng, cúi đầu nói nhỏ một câu: “Cơ thể em lúc dưới

người tôi là đẹp nhất, khi đó em cái gì cũng không mặc, chỉ sợ rằng lúc

đó, mọi chú ý của tôi đều tập trung vào công việc kia, nên quên không

khen em.”

Bộ não Lâm Hi Hi vòng vo mấy lần mới lý giải được hắn đang ám chỉ cái gì, mặt đỏ bừng kinh ngạc.

Đây không giống như Tần Dịch Dương ngày thường, như vậy . . . Rõ ràng

tựa như hắn tối hôm qua, ai có thể tưởng tượng nổi một người đàn ông thờ ơ lãnh khốc lại có thể bùng nổ sự đam mê mãnh liệt như vậy?

Mặt nàng càng đỏ, liếc mắt một cái cánh tay tại bên hông, nhẹ giọng nói: “Chúng ta tới công ty thôi.”

Tần Dịch Dương rất thích nhìn dáng dấp đỏ mặt của nàng, cười khẽ hôn mặt nàng, trực tiếp ôm nàng đi ra cửa.

Một đêm trong lúc đó. Khu vực kinh doanh trên các tờ báo từ giải trí tới công nghiệp, hết thảy đều đăng một tin: “Công khai phu nhân của bậc

tinh hoa trong giới tài chính.”

Tin tức này, tưởng như đợi Lâm Hi Hi mở máy tính ra là hiện lên.

Nàng liếc qua một chút, sau đó tắt ngay đi.

“Hi Hi” Lam Đóa chạy tới, kích động mà lắc tay nàng, “Cô thế nào không nói sớm, cô thế nào không nói sớm a!”

Lâm Hi Hi có chút nghi hoặc: “Chuyện gì?”

“Cô nguyên lai là phu nhân của chủ tịch, cô thế nào không nói sớm a, lẽ

nào cô là cố ý che giấu thân phận đi thị sát công ty sao? Trách không

được chủ tịch quan tâm cô như thế, cô hại tôi đoán mò rất lâu.”

Lam Đóa vẫn kích động như trước, vùng xung quanh lông mày nhíu lại.

Khuôn mặt trắng nõn của nàng hiện lên một tia mất tự nhiên, cũng không biết nên nói cái gì.

“Được rồi thân phận của cô hiện tại đã công khai, còn muốn đến công ty

đi làm làm gì a? Cô trực tiếp về Tần trạch làm thiếu phu nhân của mình

đi chứ” Lam Đóa lại hỏi nàng một câu.

Tần trạch?

Lâm Hi Hi có chút run sợ, ngẫm lại hẳn là nhà của Tần Dịch Dương a, hắn tại sao lại vẫn ở tại nhà trọ của Bác Viễn?

Nàng sớm nên biết, với thân phận của hắn, đúng ra không cần phải. . . cùng với nhân viên trong công ty ở cùng một chỗ.

“Tôi tại công ty còn có việc cần làm.” Suy nghĩ một chút nàng chỉ có thể giải thích như vậy.

Lam Đóa rốt cục cũng an tĩnh một chút, tự hỏi thật lâu mới nói: “Hi Hi,

có phải cô ở công ty chuẩn bị thu mua Nhạc Thị kia hay không a? Cô muốn

báo thù bọn họ có phải không?”

Trên môi Lâm Hi Hi nổi lên một tràng cười nhạt: “Cô tin tưởng tôi là đang trả thù sao? Về hai vụ kiện kia, cô tin tôi chứ?”

Lam Đóa cũng cười, trong nụ cười có chút thương cảm: “Không biết, tôi

chính là tin, kỳ thực người thân trong gia đình tôi cũng đã từng gặp

phải hoàn cảnh như thế này, gặp phải một kẻ có tiền cho nên sự thực là

người bị hại, cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn đối phương nhởn nhơ ngoài

vòng pháp luật, loại cảm giác này tôi hiểu được, hơn nữa tôi có thể nhìn thấy cô rất tốt với bạn bè, Hi Hi, tôi lâu lắm mới nhìn thấy một người

đối với bạn bè có thể tốt như vậy.” Ánh mắt cô sáng lên hàm chứa sự kính nể cùng yêu thương, không chút nào che giấu.

“Cho nên, chuyện này cần giúp đỡ gì, cứ nói với tôi một tiếng, tôi giúp cô! Tôi đi trước đây.”

Lam Đóa nháy mắt mấy cái.

Một dòng nước ấm áp chảy trong lòng Lâm Hi Hi, nhìn cô ấy nói: “Cảm ơn.”

“Được, vậy cô làm đi, tôi đi làm việc.” Lam Đóa vẫy vẫy tay, rời đi xa.

Lâm Hi Hi yên lặng ngồi dựa vào ghế ngồi, ngực có một tia rung động… Còn có người tin tưởng, còn có người ngyện ý giúp nàng, việc thu mua Nhạc

Thị nàng phải hoàn thành, như vậy căn bản là chưa đủ, thế nhưng, cũng là bước đầu tiên giúp nàng trả thù.

Sự việc này, phải chính tay nàng hoàn thành.

Nhìn bảng số liệu trên bàn, Tần Dịch Dương nheo mắt, ánh mắt trăn trở: “Cái gì đây?”

“Từ hệ thống tài chính Nhạc Thị bên ấy tôi lấy ra một ít số liệu, kỳ

thực kết quả có rất nhiều số liệu, đều là do nguồn vốn phi pháp rót vào, những số liệu này đều là những phần bị che giấu, kể cả việc bọn họ nhập số liệu khống nữa.” Lâm Hi Hi nhẹ giọng nói.

Ánh mắt Tần Dịch Dương không dừng trên bảng số liệu, mà nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Cô gái nhỏ bé và yếu ớt như vậy, đưa ra số liệu to lớn như thế này, đúng là hắn cũng nên coi trọng một chút, hắn quả thực không biết nàng lấy

đâu ra những thứ này, trong con người nàng ẩn chứa bao nhiêu năng lực.

“Đứng lại gần đây một chút.” Hắn thản nhiên nói.

Ánh mắt Lâm Hi Hi khẽ động, có chút khó hiểu.

“Em đứng quá xa, tôi không quen.” Trên môi hắn nở một nụ cười, nhìn nàng đứng bên kia bàn công tác.

Lâm Hi Hi lúc này mới tỉnh ngộ, chần chờ một chút, đè nén hơi nóng trên

mặt, hướng phía hắn đi qua. Tần Dịch Dương tựa vào lưng ghế xoay đẩy một cái, kéo chiếc ghế bên cạnh lên trước mặt, trầm giọng nói: “Ngồi xuống

nói.”

Kéo ống quần dài, nàng nhu thuận ngồi xuống, cầm lấy bảng tài liệu nhanh trí giải thích, sử dụng máy vi tính của hắn làm mẫu.

Bàn tay trắng noãn của nàng đặt lên bàn tay hắn, có một vẻ đẹp rấ