
ay cả bộ phận tiêu hóa cũng sẽ hết sức chống cự, nếu như em
là như vậy, tôi sẽ không ép buộc em.”
Cho nên, hiện tại hắn sẽ không ép buộc nàng nữa, phải không?
Trong lòng nảy lên một tia chua xót, Lâm Hi Hi cúi xuống, lắc đầu một cái.
“Tôi không bị cưng chiều như vậy đâu”, nàng nhẹ giọng nói, nhìn chính
mình trong gương, thân ảnh mảnh khảnh, ngay cả khí lực để phản đối cũng
không có.
Thật đang bị ép tới bước đường cùng, ăn tươi nuốt sống đều có thể, làm sao bắt bẻ nhiều như vậy.
Nàng có ý nghĩ như vậy, hiển nhiên là vừa bị một câu của Lily kích thích ép sát.
Nhẹ nhàng quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng giống như hoa bách hợp
nở rộ: “Cho nên, có lẽ tôi thật sự, còn chưa tới lúc tuyệt vọng.”
Dáng người Tần Dịch Dương cao ngất, lúc nàng nói chuyện với hắn chỉ có
thể ngẩng mặt, Tần Dịch Dương chú ý tới cánh môi no đủ thanh mát của
nàng, bị nước rửa qua, mặc dù không tô son trát phấn, cũng tự nhiên thủy nộn đỏ bừng, thuần khiết đẹp đẽ như vậy khiến cho tim người ta đập
nhanh
“Không tính nhờ tôi, phải không?” Giọng nói Tần Dịch Dương trầm thấp giống như chuông kêu, chạm vào trong lòng nàng.
Lâm Hi Hi giật giật môi, nhưng cuối cùng trầm mặc im lặng.
Người đàn ông như vậy, bá đạo quá mạnh mẽ, nàng tóm lại là muốn không
dậy nổi, ở trong cái thành phố xa hoa như thế bản thân lại nhỏ bé tầm
thường, làm sao dám với tới, làm sao tin tưởng hắn là thật tâm, mà không phải đơn thuần muốn chinh phục?
Nàng cùng Nhạc Phong chính là chênh lệch quá lớn, cho nên hiện tại nàng
muốn đòi lại công bằng cũng khó khăn như vậy, một cuộc kiện tụng, liền
đem tất cả tôn nghiêm của nàng cùng sinh mệnh của bạn bè dẫm dưới chân. “Vụ kiện cáo tiếp theo tôi sẽ cố gắng hơn, Tần tiên sinh, lần sau nếu có thời gian, ngài sẽ lại đến chứ?” Hít sâu một hơi, Lâm Hi Hi nhẹ nhàng
nói trong im lặng
Vô thức theo sát hắn để phân rõ ranh giới.
Ánh mắt Tần Dịch Dương tỏ ra thâm thúy, dừng ở đôi mắt của nàng, như là muốn xem rõ lòng nàng.
Lòng bàn tay Lâm Hi Hi đã đầy mô hôi, nàng mạo hiểm nhìn thẳng hắn, tự nhủ với bản thân không được sợ hãi.
Tốt.
Trong lòng Tần Dịch Dương lờ mờ cảm thán một câu.
Nàng cuối cùng cũng không phải là người dễ dàng chịu thua, dù là quyến rũ hoặc là ép buộc, cũng chưa từng khiến nàng khuất phục.
Khóe môi vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, trong nháy mắt đã làm xao động
lòng người, Lâm Hi Hi nhìn khóe miệng Tần Dịch Dương kéo lên một nét
cười, quả thật cũng bị làm cho lung lay.
Kiểu khuôn mặt đẹp trai này, khiến nàng phải ngạc nhiên, không biết vì sao hắn lại cười
“Có thể sao? Có thể đi ra ngoài không ?” Tần Dịch Dương thu lại dáng vẻ tươi cười, trầm giọng nói.
Lâm Hi Hi lúc này mới hoàn hồn, gật đầu.
Tần Dịch Dương mạnh mẽ kéo tay nàng, đi nhanh về phía cửa.
Trong đại sảnh được trang trí theo phong cách phương Tây, LiLy vô cùng
buồn chán mà đâm vào mâm đồ ăn, thật vất vả mới thấy bọn họ xuất hiện,
đang muốn gọi to một tiếng, nhưng thấy bọn họ nắm chặt tay nhau, hắn
không kiêng nể mà lôi kéo nàng như vậy, hắn thì như một vị thần cao lớn, còn nàng thì nhỏ bé và yếu ớt ôn nhu như phụ nữ Phương Đông, thu hút
nhiều ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh nhà hàng.
Lily đem tiếng gọi của mình nuốt vào, tay nắm chặt, ngực tràn đầy cảm giác không cam lòng mạnh mẽ.
Mãi cho đến khi đến gần, Lâm Hi Hi mới khó khăn để đưa tay bám chặt vào
lòng bàn tay giải cứu của Lily, thoát khỏi sự hoảng loạn.
“Ăn gì không?”
Tần Dịch Dương nhìn về khuôn mặt thẹn thùng xấu hổ của cô gái ở phía
sau, khóe miệng vẽ ra một nét cười, quay đầu nhàn nhạt trêu Lily một
câu.
Lily im lặng. Kỳ thực không muốn ăn gì, cũng nhìn chằm chằm vào Lâm Hi Hi, nói ra câu: “No rồi”
Cầm thẻ giao cho người phục vụ phía sau, Tần Dịch Dương thản nhiên nói: “Đi thôi”
LiLy vội vàng đứng dậy, chạy theo với một vết thương nhỏ trên cánh tay
của mình, cố gắng chạy theo bước chân hắn, nhìn Lâm Hi Hi liếc một cái.
Lâm Hi Hi giật mình một chút, thẻ của hắn không phải vẫn còn ở đó sao?
“Tiểu thư, mọi thứ đã thanh toán xong, cô kí tên ở đây được không?”: Bồi bàn đi tới, cung kính nói.
Lâm Hi Hi vô cùng ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn lắng xuống, nhẹ nhàng giải thích “Thẻ này không phải của tôi, anh không nên…..”
“Ồ, nhưng vị tiên sinh lúc nãy là khách quý của chúng tôi ở đây, cô có thể ký thay một chút chứ?” Bồi bàn vừa cười vừa nói.
Không có cách nào khác, Lâm Hi Hi không thể làm gì khác hơn là cầm bút,
cố gắng quên đi khoản tiền lớn ghi trên tờ hóa đơn có thể làm cho người
ta cắn lưỡi vì hoảng sợ, ký tên của Dịch Dương xuống.
“Tiểu thư, cô cứ thong thả, hoan nghênh cô lần sau ghé lại” Bồi bàn thu
lại hóa đơn, vừa cười vừa đặt tấm thẻ vào lòng bàn tay nàng.
Lâm Hi Hi nhìn chiếc thẻ phát ra ánh sáng màu xanh trong lòng bàn tay, cảm thấy hơi nóng, thế nhưng tuyệt đối không thể để mất.
“Được” Nàng hít sâu một hơi nói câu tạm biệt, cũng đẩy cánh cửa thủy tinh đi ra ngoài.
Công việc và cuộc sống cứ luân phiên bận rộn, Lâm Hi Hi đã thay một bộ
đồ trắng mộc mạc đi đến văn phòng làm việc của Nguyễn Húc.
“Cốc cốc cốc” Nàng gõ cửa.
“Vào đi.” Nguy