XtGem Forum catalog
Tổng Tài Thật Lạnh Lùng

Tổng Tài Thật Lạnh Lùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322073

Bình chọn: 8.5.00/10/207 lượt.

c thu mua thất bại chính là vì bị tiết lộ bí mật.”

Triệu Hiểu Đông gật đầu một cái, “Tôi hiểu rõ rồi, trong vòng hai ngày tôi sẽ tra được là người nào tiết lộ bí mật.”

“Mặt khác, ” Minh Thiên Tàng gần đây bận về việc.. Cùng một công ty tín hiệu vô tuyến lớn ở Nhật Bản hợp tác, tuần trước mới vừa bay đi Nhật Bản, chuyện bên này hắn chưa tỏ thái độ.”

“Giương đông kích tây, đây là kỹ xảo hắn thường sử dụng.” Cô cắn môi, sau đó ngồi thẳng thân thể, nhấn phím nội tuyến thông báo thư ký bên ngoài, “Giúp tôi hẹn gặp Đổng sự trưởng tập đoàn Phỉ Á, càng nhanh càng tốt, tôi muốn mời hắn buổi trà trưa .”

“Không cần khẩn trương như vậy chứ?” Triệu Hiểu Đông cười cười, “Minh Thiên Tàng cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể lập tức bay trở về cùng chúng ta giành khoản mua bán này.”

“Vậy anh không hiểu rõ hắn rồi.” Niệm Tình cười khổ lắc đầu một cái, “Vật hắn muốn chưa từng không có được.”

Ba phút sau, thư ký trở về gọi cho cô, “Đổng sự trưởng tập đoàn Phỉ Á hiện tại đang ở Tokyo Nhật Bản, phải ngày mốt mới có thể trở về.”

Hai người nghe vậy đều sửng sốt.

Niệm Tình bất đắc dĩ động động khóe miệng, “Quả nhiên vẫn bị hắn giành trước một bước.”

“Có lẽ chẳng qua là trùng hợp?” Triệu Hiểu Đông còn có chút không cam lòng.

“Trên thương trường không có nói đến trùng hợp, chỉ có phân chia thắng thua.” Cô lại hạ chỉ thị cho thư kí, “Giúp tôi đặt vé máy bay chuyến nhanh nhất đến Tokyo, còn nữa, hỏi thăm người của tập đoàn Phỉ Á Đổng sự trưởng bọn họ ngủ khách sạn nào, thuận tiện giúp tôi đặt phòng nơi đó.”

“Cô muốn đích thân đi Nhật Bản?” Triệu Hiểu Đông liền giật mình, “Vậy tôi đi cùng cô.”

“Không cần, ” cô lắc đầu cự tuyệt , “Bên trong công ty còn có chuyện cần anh xử lý, hai chúng tôi đều đi sẽ rất phiền toái, Hiểu Đông, bên này phải nhờ anh rồi.”

“Cô là muốn đi nói chuyện làm ăn, hay vẫn là muốn gặp hắn?” Hắn chợt bật thốt lên hỏi ra, trong giọng nói còn hàm chứa nhàn nhạt ghen tuông.

Mi tâm nhíu lại, cô cười như không cười, “Gặp hắn? Anh cho rằng tôi muốn gặp hắn, hắn liền chịu gặp tôi sao?”

Giữa cô và hắn, từ lâu đã giống như bị ngăn cách, chỉ xích thiên nhai*, xa xa nhìn nhau.

(*) gần như gan tấc mà biển trời cách mặt

“Năm năm rồi, cô thật không muốn gặp hắn?” Hắn hỏi tới, hiển nhiên là không tin lời của cô.

“Hiểu Đông, anh nên đi làm việc.” Cô bất cẩu ngôn tiếu nghiêm túc chứng minh cô không muốn tiếp tục nói chuyện này, Triệu Hiểu Đông chỉ có đứng dậy cáo từ.

Trong phòng làm việc chỉ còn một mình cô, nhưng lời Triệu Hiểu Đông nói lại thật chặt níu lấy trái tim non nớt kia.

Năm năm rồi, cô thật không muốn gặp hắn?

Thật, không muốn sao?

Tokyo

Nhìn ra cửa sổ phía ngoài rào chắn, trên đường phố Tokyo tràn đầy hoa anh đào bay bay. Phía trong rào chắn bên trong phòng một bầu nước ở trên bếp lò bốc hơi nóng sùng sục, sắp sôi trào.

Ở đầu bàn mỗi bên có hai người ngồi đối diện nhau, người ngồi bên trái nhìn có vẻ lớn tuổi, vẻ mặt có chút khẩn trương nghiêm túc; người bên phải tuổi trẻ quý khí, khuôn mặt tuấn nhã còn lộ ra một cỗ lãnh đạm làm cho người ta có cảm giác khó có thể thân cận.

“Minh thiếu thật chịu ra trợ giúp, tôi thay mặt tất cả nhân viên trên dưới tập đoàn Phỉ Á tập đoàn bày tỏ cảm tạ.” Người đàn ông trung niên chính là Tôn Đổng sự trưởng tập đoàn Phỉ Á, mà người bị hắn gọi là”Minh thiếu” dĩ nhiên là người phái sau điều hành Minh thị thiên tài Quý Công Tử — Minh Thiên Tàng.

Ngón tay thon dài nhắc ấm trà nóng trên lò, nghiêng ấm đổ trà vào trong ly, hương trà thơm lẳng lặng bay ra, thanh âm lãnh đạm cũng theo đó vang lên, “Tôi sẽ giữa lại 60% cổ phần của ông ,nhưng là số lượng nhân viên siêu thị nhất định cắt giảm.”

“Sa thải nhân viên? Nhưng, có rất nhiều người đều cùng tôi năm đó cố gắng tạo nên sự nghiệp. . . . . .”

Tôn Đổng sự trưởng mới vừa mở miệng, cặp mắt âm trầm sâu thẳm nhướng lên”Chúng ta đang nói chuyện buôn bán, không phải đang làm sự nghiệp từ thiện. Toàn bộ nhân viên siêu thị khắp châu Á ông cũng nhớ tên của bọn họ sao? Ông biết bọn họ đối với công việc của mình có trách nhiệm ra sao?” Một xấp văn kiện từ trong tay Minh Thiên Tàng ném ra, “Đây là người của tôi sau khi điều tra mười siêu thị cho ra kết luận, mười siêu thị này phân bố ở mười thành thị của bảy nước khắp châu Á, mỗi một chỗ đều có một đống vấn đề lớn, nếu ông muốn tôi cứu ông, nhất định phải theo phương pháp của tôi mà làm.”

Lật xem những báo cáo kia, mồ hôi Tôn Đổng sự trưởng cũng rơi lã chã, “Nhưng là, Minh thiếu nên biết, bây giờ còn có rất nhiều tập đoàn lớn muốn thu mua Phỉ Á, mà điều kiện bọn họ đưa ra. . . . . .”

“Tôi bất kể người khác điều kiện như thế nào, điều kiện của tôi đã nói cho ông biết, cũng sẽ không sửa đổi.” Minh Thiên Tàng vỗ tay phát ra tiếng, rất nhanh có cô gái mặc ki-mô-nô Nhật Bản xuất hiện ở cửa.

“Tiền trà ghi vào tên của tôi.” Hắn dùng tiếng Nhật nói, sau đó liếc mắt Tôn Đổng sự trưởng, “Nếu Tôn Đổng sự trưởng còn có lựa chọn tốt hơn, tôi sẽ không miễn cưỡng. Cửa lớn Minh thị vĩnh viễn vì ông rộng mở, cần trợ giúp liền gọi điện thoại cho tôi.”

Thấy hắn đứng lên, Tôn Đổng sự trưởng vội