
giám đốc nhà mình ban cho.
Đúng vậy!
Tâm trạng Bàng Sĩ Bân gần đây rất tốt, đi vào công ty
thì luôn miệng huýt sáo, ra khỏi công ty thì mặt cười rạng rỡ, khiến ai nấy đều
ngạc nhiên vô cùng, trong lòng thầm mong tâm trạng của anh lúc nào cũng tốt như
thế!
Hôm ấy, khi anh đang làm việc trong văn phòng, thư ký
gọi điện vào thông báo có Chu Mạnh Luân tới, anh kêu thư ký để cho tên công tử
đào hoa đó vào phòng.
Quả nhiên không đến một phút đồng hồ, Chu Mạnh Luân
đẩy cửa đi vào, vừa thấy anh là đã cười mắng, "Sĩ Bân, sao mỗi lần tìm cậu
thì đều không được thế hả, rốt cục là cậu bận cái gì?"
Cười hì hì, Bàng Sĩ Bân đi ra khỏi bàn làm việc bước
đến ghế sô pha ngồi, đợi người anh em của mình cũng ngồi xuống rồi, anh hớn ha
hớn hở đắc ý nói --------
"Bận yêu đương ấy mà!" Ha ha, từ khi tỏ tình
thành công, chính thức yêu nhau với cái người nào đó, cứ đến ngày nghỉ là anh
phóng xuống Đài Nam ngay, có lúc thì cô lại lên Đài Bắc, hai người lái xe đi
hóng gió khắp nơi, đương nhiên là cái tên đào hoa này làm sao tìm được anh chứ!
"Yêu đương?" Không ngờ sẽ nghe được cái từ
này, Chu Mạnh Luân phúc chốc sửng sốt, như nhớ ra gì đó, anh chợt bật cười điên
cuồng, "Ha ha ha... Nhìn đi! Nhìn tôi đã nói rồi mà, không bao lâu nữa thế
nào cậu cũng bắt đầu yêu như ai thôi, lúc đó cậu còn xì mũi coi thường, tôi
đoán trúng phóc mà! Này, kêu tôi là bán tiên đi chứ!"
"Được, Chu bán tiên, hài lòng chưa hả?" Bởi
vì đang yêu nên tâm trạng anh cực tốt, Bàng Sĩ Bân khoan hồng thuận theo ý dân,
kêu một tiếng "bán tiên" cho bạn mình vui đôi chút.
"Hài lòng ! Rất hài lòng!" Gật đầu lia lịa
như băm tỏi, Chu Mạnh Luân cười ha hả cực kỳ sung sướng, còn ra vẻ thần thần bí
bí nói, "Cậu có tin tôi đây có thể đoán ra cô gái cậu đang yêu là ai
không?"
"HỪ!" Khinh thường hứ một tiếng, Bàng Sĩ Bân
làm mặt xem thường, "Này còn phải đoán nữa sao? Đối tượng của tôi là ai,
dùng đầu gối cũng biết rõ quá rồi còn gì."
"Bộ cậu biết cái người tôi muốn nói là ai rồi
hả?" Chu Mạnh Luân cố ý cãi lại.
"Ngoại trừ cô gái cho cậu uống nước táo thì còn
ai vào đây?"
"Trời ạ! Sao cậu biết hay thế?" Chu Mạnh
Luân bắt đầu hiếu kỳ rồi.
"Gần đây phụ nữ xung quanh mình, ngoại trừ cô ấy
bộ còn có ai nữa sao? Cậu mà không đoán ra người yêu của tôi là cô ấy, tôi
thiệt nghi ngờ chỉ số thông minh của cậu đấy." Nhìn Chu Mạnh Luân với nửa
con mắt, Bàng Sĩ Bân cười mắng.
Nghe thế, Chu Mạnh Luân càng cười to hơn, trong mắt
mang đầy mờ ám, lên tiếng trêu chọc tiếp, "Xem ra dạo gần đây Thần long
thấy đầu không thấy đuôi là tại vì dành hết thời gian rảnh cùng bạn gái yêu
đương nhăng nhít rồi phải không?"
"Đây không phải là biểu hiện thường thấy khi yêu
nhau sao?" Không vì lời giễu cợt của người bạn thân mà thấy xấu hổ, Bàng
Sĩ Bân cây ngay không sợ chết đứng, thậm chí còn phản công lại, "Nếu như
thời gian cậu ở cùng với mấy cô gái bên ngoài dành một nửa cho Lệ Dung, thì hai
người sẽ không trở nên nông nỗi thế này đâu..."
"Được rồi." Vội vàng khoát tay cản anh nói
tiếp, Chu Mạnh Luân bảo, "Tôi tới đây không phải nghe cậu nói mấy cái
này."
Biết mỗi khi nhắc đến vợ thì cậu ta luôn tỏ ra như
thế, Bàng Sĩ Bân cũng đành phải bó tay, bất đắc dĩ thở dài, chiều theo ý Chu
Mạnh Luân thay đổi chủ đề nói chuyện, "Được rồi! Vậy xin hỏi Chu thiếu gia
hôm nay tới đây có chuyện gì?"
Đột nhiên, nụ cười của Chu Mạnh Luân tắt lịm, im lặng
cả nửa ngày, như đang suy nghĩ đắn đo có nên nói cho bạn tốt của mình nghe
không, cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn, "Tôi và Lệ Dung đã ly hôn
rồi."
Dứt lời, Bàng Sĩ Bân cũng im lặng không nói gì, một
lúc lâu sau, anh mới chân thành nhận xét, "Có lẽ, chuyện này đối với cả
hai cũng là chuyện tốt."
"Đúng vậy! Là chuyện tốt..." Lẩm bẩm trong
miệng, Chu Mạnh Luân tíc tắc lại tươi cười như hoa, "Tôi tới đây chỉ vì
muốn cho cậu biết Lệ Dung và tôi đã không còn gì, sau này ở trước mặt tôi đừng
nhắc đến cô ấy nữa, với lại, để ăn mừng tôi trở về cuộc sống độc thân, tôi đây
phải đi tìm mấy cô gái xinh đẹp bốc lửa để chúc mừng một phen, đi đây!"
Nói xong, cậu ta vui sướng ung dung đi ra ngoài, thoắt
một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Bàng Sĩ Bân chỉ biết thở dài nhìn cậu ta đi khỏi, thừa
biết cậu ta cũng chẳng vui hơn ai, chỉ là ra vẻ ta đây cười che dấu cảm xúc mà
thôi.
May thay, anh và cái người khiến anh vừa yêu vừa ghét
đó không có phức tạp như bọn họ, đúng là vô cùng may mắn ! Vô cùng may mắn!
Đang lúc Bàng Sĩ Bân cảm thấy mình rất may mắn, chuông
điện thoại bỗng nhiên reo lên, anh nhìn tên hiển thị trên màn hình, vẻ mặt rạng
rỡ đích thị của người đang hạnh phúc trong men tình ----
"Cô Hà, có chuyện thế hả?" Cố ý xưng hô như
xưa, nhưng giọng điệu giờ đây lại tràn đầy thân mật.
"Anh Bàng, em đây có vinh dự được mời anh ăn cơm
trưa không?" Bên kia điện thoại, Hà Thu Nhiên giả mù sa mưa kêu to xưng hô
trước đây với anh, nhưng giọng nói lại hạnh phúc vô vàn.
"Cơm trưa?" Nhướng mày, Bàng Sĩ Bân nhìn
đồng hồ đeo tay, trầm tĩnh nói, "Em cũng biết mà, cho dù giờ anh có ngồi
tàu cao tốc thì đến