
c hùng hồn cãi lại, “Mấy con cua rõ ràng ăn rất ngon mà, anh nhìn đi, tụi
nó cũng ăn hết rồi đó, mà ăn xong vẫn sống nhăn răng thôi!”
Cái này gọi là cưỡng từ
đoạt lý đây mà !
Bàng Sĩ Bân nghe xong
càng thêm tức giận, tiếng gầm khiến người ta phải bỏ chạy thụt mạng, “Tụi nó
ngoại trừ bị bắt buộc phải ăn thì còn lựa chọn khác sao?”
Mẹ kiếp ! Hai con cua
đang khỏe mạnh thế nào cũng lăn đùng ra chết cho mà xem!
Anh càng giận dữ mắng
chửi, Hà Thu Nhiên ngược lại càng cười ha hả, nhưng cây ngay không sợ chết
đứng, cô nói to, “Con cua vốn là sinh vật có đặc tính ăn tạp, ăn cái gì mà
không được chứ!”
“Tôi chỉ cho con cua ăn
thịt bầm thôi!” Anh khăng khăng giữ vững lập trường.
“Chao ôi! Ông chủ nhà lớn
tiền nhiều, đến nuôi cua mà cũng phải là cua trong quý tộc, chú trọng ăn uống
thật nha!” Vừa cười vừa trào phúng nói, Hà Thu Nhiên nghĩ thầm trong bụng ngàn
vạn lần không thể để anh biết, từ lúc ở nhà này đến nay, cô không chỉ cho mấy
con cua ăn khoai tây chiên, mà hạt cola cô cũng cho ăn luôn, có khi còn cho tụi
nó ăn tôm thịt bình thường hay là rau quả gì đó!
Không biết suy tính trong
lòng cô, Bàng Sĩ Bân cẩn thận vớt từng miếng khoai tây chiên ra, rồi dọn sạch
cái bể thủy tinh, sau đó mới nghiêm nghị dặn dò, “Sau này không được cho tụi nó
ăn mấy thứ đồ ăn bậy bạ mất vệ sinh đó!”
“Biết biết biết!”
Cô đành phải nói ra ba tiếng đó, nhưng cũng tò mò hỏi,”Kỳ lạ! Sao anh lại nuôi
mấy con cua này y như vật cưng thế? Đa số mọi người dùng bể cá để nuôi cá vàng
mà!”
Chỉ có anh là khác người,
nhất quyết phải nuôi không giống ai!
“Tôi là ai hả?” Ngạo mạn
hất mặt nhìn cô, Bàng Sĩ Bân tự cao tự đại nói, “Tôi là Bàng Sĩ Bân, tôi thích
nuôi cua thì sao!”
Nuôi cua thì kiêu hãnh
cái gì chứ?
Nhìn bản mặt kiêu căng
của anh mà cô chị muốn đạp một cái văng ra khỏi nhà!
Bĩu môi, Hà Thu Nhiên
lườm anh, mặc dù không muốn cãi lại, nhưng cô vẫn chế nhạo châm biếm anh theo
thói quen, “Đương nhiên là được rồi! Nuôi cua rất thích hợp với anh, dù sao
cũng xứng đôi vừa lứa với cái biệt danh của anh đó. Chắc là mỗi ngày trước khi
đi ngủ, anh đều đứng trước bể cá cùng mấy con cua nghiên cứu, thảo luận động
viên nhau, học tập đi ngang thế nào mới oai phong, đúng không?”
Bị mỉa mai đến máu dồn
hết lên não, Bàng Sĩ Bân định lớn tiếng cãi lại, nhưng lập tức nhận ra từ lúc
cô dọn vào đây ở đến giờ, ngày nào cũng như ngày ấy xỉa xói nói móc anh, hết
lần này tới lần khách anh đều trúng kế cả, lần này anh không có ngốc mà tự mình
đâm đầu xuống hố đâu.
“Dĩ nhiên!” Cười giả lả,
anh bắt chước cô thản nhiên như không có chuyện gì, “Đi ngang thật sự rất oai
phong, cô cũng muốn đi thử à? Được thôi, để tôi đây dạy cho cô đi thế nào vừa
hiên ngang lại vừa đẹp trai hào hoa phong nhã!”
Hiếm khi bị trả đũa, Hà
Thu Nhiên bị chặn họng đến nói không nên lời…
Được rồi! Cô miễn cưỡng
thừa nhận, hiệp 3, là cô chủ quan mất Kinh Châu, thua một nước cờ.
Một thời gian sau, vết
thương của Bàng Sĩ Bân cũng từ từ lành hẳn, anh vẫn tiếp tục trị liệu, đi đứng
cũng nhanh và tiện hơn, thậm chí thỉnh thoảng cũng không cần chống nạng đi nữa,
vì thế anh quyết định….
“Tôi muốn đi làm!” Cứ như
là đang tuyên thệ, anh đột nhiên lớn tiếng nói.
Mắt nhìn người nọ tinh
thần sắc mặt đều rất tốt, Hà Thu Nhiên cũng không phản đối, dù sao vết thương
của anh cũng đỡ hơn nhiều, tuy nói là ở nhà cũng có thể làm việc, nhưng dù sao
cũng không bằng ở công ty trực tiếp điều hành, vì vậy cô nhẹ gật đầu —-
“Được! Anh đi thay đồ đi,
tôi sẽ đưa anh đi.” Cũng tốt, cô không cần phải suốt ngày ở trong nhà trừng mắt
to mắt nhỏ với anh, rốt cục có thể tận dụng thời gian nhàn rỗi làm chuyện mình
muốn rồi.
Nghe cô trả lời, Bàng Sĩ
Bân hài lòng mỉm cười, trở về phòng thay quần áo.
Chốc lát sau, một chiếc
xe cao cấp chạy ra khỏi ga ra, một đường chạy thẳng đến tòa cao ốc của tập đoàn
Bàng thị.
Bây giờ, dù Hà Thu Nhiên
vẫn như cũ lái xe như rùa bò, Bàng Sĩ Bân lại không hề mở miệng phàn nàn, có
thể là vì đã từng lãnh giáo “miệng lưỡi ác độc” của cô, anh rút được kinh
nghiệm xương máu, không dám uốn nắn gì chuyện này nữa, cũng có thể là vì thường
xuyên được “tốc độ rùa bò” này đưa đến bệnh viện tập vật lý trị liệu nên anh đã
sớm quen rồi, nói chung là cũng chẳng biết nữa.
Nửa tiếng sau, xe dừng
trước cổng cao ốc Bàng thị, theo hướng dẫn của Bàng Sĩ Bân, Hà Thu Nhiên chậm
rãi lái xe đến chỗ đậu xe chuyên dụng của anh.
Đậu xe xong, anh nôn nóng
mở cửa xuống xe, Hà Thu Nhiên thì vòng ra phía sau xe lấy nạng cho anh, sau đó
mới nhàn hạ thoải mái đánh giá tòa cao ốc đồ rực rỡ ánh hào quang, khí thế hào
hùng.
“Thấy sao?” Ngẩng đầu
nhìn tòa cao ốc theo cô, Bàng Sĩ Bân cực kỳ kiêu ngạo.
Tòa cao ốc đồ sộ này
chính là tổng bộ của Bàng thị, cũng đại diện cho tâm huyết sức lực cả đời của
ba anh.
“Rất bề thế, làm tôi nhớ
đến bộ phim hoạt hình “Cuộc khởi nghĩa của anh hùng áo vải”.” Khi còn nhỏ, cô
hay xem bộ phim hoạt hình đó, mỗi khi nhân vật chính xuất hiện thì thế nào đằng
sau cũng lấp lánh ánh hào quang, khí thế hào hùng.
“Tập đ