
thể khôi phục trí nhớ trước kia.
” Em hiểu không? Trong lòng anh lo lắng nếu cả đời anh cũng không nhớ nổi chuyện tình của chúng ta lúc trước, anh không muốn em sai lầm cả đời.” Trong mắt anh toát ra vẻ áy náy không thôi.
” Sẽ không. Cho dù anh không nhớ nổi chuyện trước kia của chúng ta, cũng không sao cả. Chúng ta có thể bắt đầu cuộc sống của chúng ta từ bây giờ.” Khuôn mặt Hạ Tử Tinh tràn đầy chờ mong nhìn Lâm Lập Phong.
Lâm Lập Phong nhìn ánh mắt cô tràn đầy chờ đợi, anh không đành lòng cự tuyệt cô. Nhưng từ đáy lòng anh thật không có một chút cảm giác với cô. Mà cảm giác này thì bồi dưỡng như nào được đây?
Trong lòng anh lúc này yêu Dư Tuyết Lâm, căn bản không có chút khoảng trống có thể đặt cô vào đó. Lời nói tàn nhẫn như vậy, anh làm sao có thể nói cô biết đây?
Nhưng vừa nghĩ đến việc đẩy cô ra xa mình, trong lòng anh không nỡ!
Anh rốt cuộc muốn thế nào? Trong lòng yêu một người, bên cạnh lại muốn giữ lấy một người!
Từ lúc nào anh trở nên do dự như vậy?
Đầu anh lại thấy đau đớn! Tay anh xoa trán, lông mày nhíu chặt.
“Sao vậy? Lại đau đầu?” Hạ Tử Tinh khẩn trương.
“Cho anh chút thời gian, để anh suy nghĩ thật kỹ đã.” Lâm Lập Phong nhắm mắt lại thấp giọng nói.
Có phương án nào vẹn toàn đôi bên không?
“Được rồi, anh nghỉ ngơi đi.” Hạ Tử Tinh thất vọng đóng cửa lại, một mình đi tới vườn hoa.
Khí trời đã dần dần nóng lên. Mùa hè sắp tới! Nhưng tại sao trái tim cô lại lạnh như băng đây?
Vừa nghĩ tới tương lai của mình và Lập Phong, cô lại cảm thấy trước mắt đen ngòm! Không nhìn thấy được tương lai!
Trong lòng anh vẫn luôn ghi nhớ Dư Tuyết Lâm sao? Người trong lòng anh thích nhất là Dư Tuyết Lâm sao? Nhiều khi cô nghĩ, mình cứ tiếp tục như vậy có ý nghĩa gì?
Trái tim của anh cũng không có cô, cô còn ở đây đau khổ cố bám chặt lấy anh làm gì? Hay là thành toàn cho anh và Dư Tuyết Lâm. Mặc dù cô rất đau khổ, nhưng ít nhất anh sẽ vui mừng!
Ba người đau khổ, chi bằng để một mình cô đau khổ thôi!
Cô tựa vào cây cột trong vườn, nhắm đôi mắt đau khổ lại, cô cũng nên xác định rõ quan hệ của họ. Là rời đi, hay ở lại, cô nên xác định rõ ràng, không phải sao?
Nhưng muốn xác định rõ điều này, có lẽ rất đau khổ!
Đến giờ ăn tối, Hạ Tử Tinh tới phòng bên, cô thấy Lâm Lập Phong đang nhắm chặt hai mắt, cặp mày kiếm kiên nghị, sống mũi cao thẳng, trán rộng, đều biểu hiện ra anh khí.
Cô không kìm lòng được khẽ xoa đôi mày kiếm kiên nghị của anh, lại phát hiện bàn tay mình nóng lên.
Cô thất kinh! Bàn tay xoa khuôn mặt Lâm Lập Phong, rất nóng! Hiển nhiên anh đã nóng rần lên! Cô chạy đi xuống dưới tìm Ngọc tẩu.
“Ngọc tẩu, bà có thuốc hạ sốt không? Người Lập Phong nóng rần lên rồi.”
“Có.” Ngọc tẩu vội vàng đến hòm thuốc tìm thuốc hạ sốt. ” Có cần gọi bác sĩ tư tới không?”
“Tạm thời không cần, để anh ấy uống thuốc rồi xem tình hình thế nào đã.”
Hạ Tử Tinh và Ngọc tẩu hơp lực cố gắng đút thuốc cho Lâm Lập Phong, anh mờ mịt chìm vào mê man.
Hạ Tử Tinh ngồi bên giường dùng khăn lạnh xoa khắp trán anh, cả đêm ở bên cạnh chăm sóc anh.
Cô ngắm khuôn mặt anh đang ngủ say, lông mày nhíu chặt lại, khuôn mặt đỏ bừng, hiện giờ chắc anh đang rất không thoải mái.
Cô đưa trán mình gần sát trán anh, cảm nhận trán anh nóng hổi, ngửi mùi hương đặc biệt trên người anh. Đã bao lâu họ không thân thiết như vậy rồi?
Hình như từ sau khi cô sẩy thai, họ lâm vào cục diện bế tắc. Hai tháng rồi, đã hai tháng bọn họ không hề ở gần nhau.
Cô hoài niệm cuộc sống trước kia! Mặc dù không phải rất ngọt ngào, nhưng bọn họ cũng sống vui vẻ! Còn như bây giờ, họ như hai người xa lạ vậy.
Rõ ràng là người yêu thân mật nhất, nhưng bây giờ lại xa cách như cách nhau cả biển rộng! Ai cũng không nhảy qua được!
Hạ Tử Tinh cúi người, nhẹ nhàng mà hôn gương mặt anh, chiếc mũi, ánh mắt, cái trán, cô tinh tế hôn, cuối cùng lưu luyến không rời hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Bỗng nhiên đôi cánh tay có lực giữ chặt hông cô, thoáng chốc cô bị đặt trong lồng ngực Lâm Lập Phong. Sau một khắc, môi cô bị che lại, đôi môi nóng hổi của anh cắn nuốt môi cô, mãnh mẽ hôn cô.
Hạ Tử Tinh ưm một tiếng, lưỡi anh thuận lợi xâm chiếm khoang miệng cô.
Vồng ngực quen thuộc, mùi hương quen thuộc, tất cả sự quen thuộc giữa bọn họ dường như trở lại. Tay cô vây quanh cổ anh, cùng anh triền miên. Mặc kệ là một giấc mộng hay là một cuộc chơi, cô không muốn để mình tỉnh lại.
Nếu bọn họ chỉ có một đêm này, cô cũng đồng ý đánh đổi tất cả!
Bởi vì cô thật sự rất yêu anh! Quả thực yêu anh tha thiết!
Khi tất cả kích tình dịu lại, Hạ Tử Tinh từ trong mê hoặc trở lại thực tế. Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, thân thể to lớn làm cho cô mê luyến, khuôn mặt tuấn tú làm cho cô mê muội.
Nhưng cô hiểu, mộng đẹp như vậy sẽ không tồn tại nữa. Đợi ngày mai, sau khi anh tỉnh lại, tất cả triền miên sẽ không còn ở trong đầu anh.
Cô lưu luyến đặt một nụ hôn sâu trên môi anh, sau đó đi vào phòng tắm.
Sau đó, cô lấy một chiếc khăn lông nhẹ lau người anh, cẩn thận giúp anh mặc đồ ngủ yêu thích.
Chuẩn bị xong xuôi rồi, cô nằm xuống bên cạnh anh, ôm hông anh, cùng anh ngủ. Cô hiểu, qua tối na