
thức bắt đầu. Cô đành ngồi xuống.
Đợi đến khi kết thúc lễ trao giải, cô rốt cục không ngồi yên được, đi ra ngoài.
Việc có thể làm vì anh, cô cũng đã làm không ít! Ở trước mắt người ngoài giữ vinh dự cho anh, ở trước mặt mọi người sắm vai người vợ tốt. Mặc dù cô tức giận anh vô tình, cũng không để cho mình thành chướng ngại vật làm rối tiền đồ của anh.
Chẳng qua là đằng sau đó, tấm lòng của cô, ai có thể hiểu được?
Dương Vũ nhìn Hạ Tử Tinh bên cạnh Lâm Lập Phong lặng lẽ rời đi, Dư Tuyết Lâm lập tức nhảy vào vị trí của cô, trong lòng có chút khinh thường, cũng có chút vì Hạ Tử Tinh mà thấy không đáng giá!
Lâm Lập Phong là tên siêu cấp ngu ngốc! Tại sao sẽ bỏ rơi người tốt như Hạ Tử Tinh mà đi yêu cái cô Dư Tuyết Lâm không thể chịu nổi này chứ?
Chẳng lẽ tin cậu ta mất trí nhớ là thật?
Dương Vũ ngạo mạn, lạnh lùng đi về phía Lâm Lập Phong và Dư Tuyết Lâm. Dư Tuyết Lâm thấy Dương Vũ vẻ mặt lạnh lẽo vô tình, trong lòng cả kinh. Hắn ta sẽ không nói chuyện năm đó cô bỏ Lập Phong cho anh biết đấy chứ?
“Xin lỗi, Dư tiểu thư, tôi có vài lời muốn nói với Lập Phong, mời cô tránh mặt một chút.” Dương Vũ lạnh lùng nhìn Dư Tuyết Lâm.
Sắc mặt Dư Tuyết Lâm như đang gặp nạn, vẫn gật đầu rời đi.
“Tại sao? Có chuyện gì quan trọng mà Tuyết Lâm không thể biết sao?” Lâm Lập Phong chuyện trò vui vẻ, cầm một ly rượu uống.
Dương Vũ lập tức cướp ly rượu trong tay anh: “Còn muốn uống say sao! Cậu say đủ rồi đấy!”
Lâm Lập Phong nhướng chân mày, không hiểu nhìn Dương Vũ: “Tôi nào có say? Tôi rất tỉnh táo!”
“Nếu cậu tỉnh táo thì sẽ không ở cùng Dư Tuyết Lâm như vậy!” Anh tức giận.
“Cậu làm sao thế?”
“Người như Hạ Tử Tinh thì cậu không biết quý trọng! Hết lần này tới lần khác cứ dính lấy Dư Tuyết Lâm không biết liêm sỉ như vậy! Xem ra không phải cậu mất trí nhớ mà là bị xe đâm hỏng đầu óc rồi!”
“Hôm nay cậu ăn phải hỏa dược gì à?” Lâm Lập Phong nghe anh ta nói vậy, cũng có chút nổi giận.
“Tôi ăn hỏa dược! Còn cậu ăn phải thuốc ngu si! Lâm Lập Phong! Người tốt đẹp như Hạ Tử Tinh cậu cũng không muốn, thật sự là ngu si!” Dương Vũ lên tiếng không chút cố kỵ.
“Cậu ra mà nhìn!” Anh đẩy Lâm Lập Phong ra, nhìn thấy hình ảnh Hạ Tử Tinh ngồi trên ghế.
“Cậu muốn bỏ cô ấy sao! Cả đám đàn ông đang chờ ăn tươi nuốt sống cô ấy đấy?”
Lâm Lập Phong cảm thấy vô cùng chói mắt! Hạ Tử Tinh ở cạnh rất nhiều tên đàn ông cười rực rỡ, quyến rũ như vậy.
“Cậu thấy chưa? Vợ cậu là hàng bán chạy! Nếu cậu không cần cô ấy thì sẽ có nhiều người đốt pháo ăn mừng.”
“Tại sao? Cậu cũng coi trọng cô ấy chăng?” Lâm Lập Phong híp ánh mắt nguy hiểm nhìn Dương Vũ.
Dương Vũ hừ lạnh, đôi mắt dài nhỏ chống lại ánh mắt nguy hiểm của Lâm Lập Phong: “Nếu như thật sự cậu không cần cô ấy, tôi không ngại nhận đâu.”
“Cậu——!” Ánh mắt Lâm Lập Phong trở nên sắc bén vô cùng, anh hung hăng nhìn Dương Vũ, lạnh lẽo đáp trả: “Cậu không cần cố chọc giận tôi! Dương Vũ.”
“Hừ! Cậu vì cô ấy mà tức giận?” Dương Vũ bỗng nhiên tới sát bên tai anh: “Điều này chứng minh có trong lòng cậu có cô ấy không?”
“Đó là chuyện của hai chúng tôi, không cần cậu quan tâm!” Lâm Lập Phong hơi giận.
“Tôi nói cho cậu biết, chuyện của cô ấy, tôi nhất định quan tâm.” Dương Vũ không sợ hãi đón nhận tròng mắt Lâm Lập Phong đang giận giữ.
“Cậu thật sự coi trọng cô ấy?” Lâm Lập Phong không thể tin được nhìn chằm chằm Dương Vũ.
“Cậu nói đúng đó.”
Lâm Lập Phong lộ ra vẻ cười lạnh: “Không phải cậu có bệnh thích sạch sẽ sao? Dương Vũ. Cô ấy là người của tôi.”
Lâm Lập Phong cố ý tăng thêm âm lượng mấy chữ “người của tôi”, anh biết mặc dù Dương Vũ hoa tâm, nhưng sẽ không động đến phụ nữ đã có chồng.
Dương Vũ lộ ra ánh cười lạnh lùng, “Nếu là cô ấy, tôi thà vứt bỏ kiên trì của mình lúc trước!”
“Cậu ——!” Lâm Lập Phong nắm cổ áo Dương Vũ, cảnh cáo: “Nếu cậu dám động đến cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu!”
“Không phải cậu có Dư Tuyết Lâm sao? Vì sao còn không buông cô ấy ra? Chẳng lẽ cậu muốn hai tay hai người đẹp? Tận hưởng hạnh phúc?” Dương Vũ châm chọc.
Lâm Lập Phong đẩy hắn ra, “Chuyện của tôi, không cần cậu lo.”
“Xin lỗi! Tôi không quản chuyện của cậu, tôi quan tâm tới chuyện vợ cậu thôi mà.” Dương Vũ hừ lạnh một tiếng.
Sau đó hắn thấy một mái tóc lóng lánh lướt qua tầm mắt, đến gần Hạ Tử Tinh. Hắn lộ ra một nụ cười không để lại dấu vết.
“Xem ra, có người so với ta còn nhiệt tình hơn đây.” Giọng nói của Dương Vũ tràn đầy châm chọc, “Cậu biết hắn là ai không?”
Lâm Lập Phong nhìn về phía kia, trong lòng bỗng tức giận. Người đó là ai? Rõ ràng anh không nhận ra hắn, nhưng vì sao khi thấy hắn đến gần Hạ Tử Tinh, anh lại tức giận đến vậy?
“Hắn ta là ai?” Lâm Lập Phong lớn tiếng hỏi Dương Vũ.
“Hắn là tình địch lớn nhất của cậu! Người theo đuổi Hạ Tử Tinh mãnh liệt nhất—— là tổng đại lý tập đoàn quốc tế Nại Nhĩ Tư, Chris!”
Chris?! Mặt Lâm Lập Phong tái đi! Cái tên này làm anh xao động kinh khủng! Tại sao vừa nghe đến cái tên này, trong lòng anh lại có phản ứng lớn như vậy?
Đột nhiên, anh cảm thấy đầu rất đau! Rất đau! Rất choáng váng! Suy nghĩ của anh bắt đầu hỗn loạn. Anh ngồi qua một bên