
hông
dược nói dối, lời cháu nói đều là thật?"
"Cháu tận mắt thấy, bác còn chảy nước mắt, nhìn ngọc bội còn gọi mẹ. . . Đau lòng khóc ." Nó chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
"Chính Dương, Chính Dương, cháu nghe này, cháu cùng bà nội nói chuyện
nhất định không thể nói cho người khác, biết không?" Ngải Châu Bích đột
nhiên ý thức được trong chuyện này nhất định có vấn đề, Tần Mạch Li
không thể vô duyên vô cớ cầm một miếng ngọc bội gọi mẹ, hơn nữa còn
khóc.
"Tại sao ạ?" Chính Dương khó hiểu hỏi.
"Bởi vì người lớn không thể tùy tiện khóc, cháu nhìn bác khóc, nếu cho những
người khác biết, bác sẽ càng buồn, hơn nữa sẽ thấy là rất trẻ con , như
vậy không tốt, biết không?" Bà nói dối, lại mang theo nụ cười "Chính
Dương nhất định không muốn bác lại buồn, phải không?"
"Vâng, tất nhiên ạ"
"Những lời này cháu sẽ không được nói cho người khác, mẹ cũng không
được nói, đây là bí mật của cháu với bà, có biết hay không?" Nói xong bà vươn tay hướng Chính Dương ngoắc ngoắc.
Hạ Chính Dương vui vẻ vươn ngón tay nhỏ bé cùng bà nội nó ngoắc tay. Toàn bộ nước đọng trong cơ thể Hàn Nhất Nhất được lấy ra sạch sẽ, vẻ mặt bác sĩ lại ngưng trọng.
Phía sau, Hạ Thiên Triệu cũng chạy về Hạ gia, nhìn Hàn Nhất Nhất đang nằm trên giường, sắc mặt hắn rất u ám.
"Bác sĩ Trần, con dâu tôi thế nào?" Hạ Trảm Bằng lo lắng hỏi.
"Hạ lão gia, cô ấy không có chuyện gì, chỉ là. . ." Bác sĩ hơi do dự
"Bác sĩ Trần, có gì cô cứ nói đi!"
"Cô ấy tuy rằng không có việc gì, nhưng đứa con của cô ấy đã không
còn." Bác sĩ Trần hối lỗi mà nói: " Thực xin lỗi, tôi đã cố gắng hết
sức."
"Cái gì? Cô nói con dâu tôi có thai? Chuyện khi nào? Tại sao chúng tôi đều không biết?" Hạ Trảm Bằng liên tiếp nhận hai chuyện,
một tốt một xấu , làm cho huyết áp của ông tăng cao, thiếu chút nữa ngất xỉu.
"Bác sĩ Trần, cô nói vợ tôi mang thai? Chuyện khi nào?"
Lần này là Hạ Thiên Triệu kích động, người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm
gì, chuyện lớn như vậy, cô cư nhiên không có nói cho hắn.
"Chính cô ấy có thể cũng không biết, bởi vì đữa bé trong bụng chưa đủ
nửa tháng." Chuyện này bình thường, không đặc biệt chú ý, người trong
thời kỳ mang thai phản ứng đặc biệt rõ ràng, bất ngờ có thể không biết
mình mang thai
"Đây là tạo nghiệt chướng gì!" Thân thể Hạ phu
nhân loạng choạng một chút, người hầu chạy nhanh đến đỡ bà. " Tại sao
đứa bé lại có thể? Ông trời sao lại đối với tôi như vậy? Tôi muốn một
đứa cháu nhiều năm như vậy, tại sao đùng một cái lại có thể?"
Hạ phu nhân rất kích động, bốn năm trước, bà tưởng bà được làm bà nội,
sau đó Kily nói cho bà đứa bé đã mất, hiện tại người phụ nữ này không
biết mình mang thai, đứa bé cứ như vậy lại mất đi.
Trong phóng rối loạn, đến khi bác sĩ nói người bệnh cần tĩnh dưỡng và nghỉ ngơi,
khi trong phòng chỉ có Hạ Thiên Triệu cùng Hàn Nhất Nhất, mới an tĩnh
lại.
Hàn Nhất Nhất nắm ờ trên giường, một câu cũng không nói, nhưng lời bác sĩ Trần vừa mới nói, cô lại nghe rõ từng từ.
"Thực xin lỗi, cục cưng! Thực xin lỗi. . . Thực xin lỗi. . . !" Tay cô nhẹ nhàng bao phủ trên bụng mình, nơi này khi nào lại có một sinh mạng
mà cô lại không biết, nếu cô cẩn thận một chút, cô cũng không đến nỗi
phải vứt bỏ tính mạng cục cưng.
Nhìn thấy Hàn Nhất Nhất lặng
lẽ chảy nước mắt, Hạ Thiên Triệu tất cả tức giận đều tan biến, hắn biết, giờ phút này Hàn Nhất Nhất nhất định buồn hơn hắn.
Hắn vươn tay, nắm chặt tay cô.
"A Li, chúng ta còn có thể có con!" Tâm tình của hắn càng thêm nặng
nề, đặc biệt hắn nghe được mẹ hắn gây nghiệp chướng, thẳng tới trái tim
hắn.
Chẳng lẽ tất cả việc này, thật là ông trời an bài sao?
Năm đó hắn nhẫn tâm bóp chết người phụ nữ hắn không yêu vì mang thai con của hắn, hiện tại ông trời bắt đầu trừng phạt sao?
"Em không
cố ý. . . Em không cố ý. . ." Thanh âm Hàn Nhất Nhất kiềm nén, trầm
xuống mà nức nở, cô thật sự không biết mình có thai, bằng không cô nhất
định sẽ bảo vệ nó tốt.
"Anh biết, anh biết!" Hắn vươn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng mà hôn trán của cô, giờ khắc
này, bọn họ như ngưng trọng, thân mật hơn bất kỳ lúc nào.
"Thực xin lỗi. . . là em không tốt, là em không có chăm sóc cục cưng. .
." Cô càng thêm khó chịu, nghĩ đến một sinh mạng như vậy đã không còn,
cô áy náy tự trách mình.
"Chúng ta còn có thể có, còn có thể
có!" Thanh âm hắn dịu dàng như vậy, cánh tay hắn tràn ngập sức mạnh,
tràn ngập an toàn như vậy, đem cô ôm vào ngực mình, mặc cho nước mắt của cô thấm trên áo sơ mi của hắn.
Hắn an ủi, làm cho cô càng
thêm đau lòng mà khóc, mà hai trái tim, thời khắc này gần gũi nhau hơn
bất kỳ thời khắc nào, bọn họ liền dán chặt vào đối phương như vậy, cảm
nhận sự tồn tại của đối phương, sự tồn tại này làm cho bọn họ cảm thấy
được để ý, được quan tâm, được có một hạnh phúc nho nhỏ.
Ngải
Châu Bích không đến chỗ Hàn Nhất Nhất, thừa dịp loạn không ai phát hiện
lấy ngọc bội, bà ta lén lút trở lại bên hồ Hàn Nhất Nhất ngã xuống, ông
trời quá ưu ái bà, cư nhiên làm cho bà tìm được ngọc bội nằm bình yên
trong một khe nhỏ.
Tay bàn nắm ngọc bội, như tràn ngập sứ