XtGem Forum catalog
Tổng Tài Bá Đạo

Tổng Tài Bá Đạo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323903

Bình chọn: 7.00/10/390 lượt.

nh Nghiêm

thì khác, biểu cảm của anh, thân phận của anh, hành vi của anh, còn có

thanh âm của anh, cô đều cảm thấy là thật, cũng giống như khi cô còn mê

đắm anh.

Xe chậm rãi tới nơi, mà hoàn cảnh quen thuộc lại khiến cô căng thẳng đến không thở nổi, cô thậm chí còn hối hận vì đã lựa chọn

cùng anh đến đây.

Bước vào thang máy lên thẳng phía trên, đến tầng lầu cao nhất thành

phố này, nơi đây, cô đã tới không chỉ một lần, mà mỗi một lần, đều có

anh ở bên cạnh cô.

"Cà phê ở đây mùi vị rất đặc biệt",

Lãnh Nghiêm không nói nhiều, Hàn Nhất Nhất cũng ít nói, giữa hai người

như có một tầng ngăn cách nhưng lại cực kì ăn ý với nhau.

"Lãnh tổng, thì ra anh cũng rất biết thưởng thức", cô chỉ có thể nương theo lời anh mà nói tiếp. Chính là vừa mở miệng, cô lại cảm thấy lời nói của mình có chút dư thừa.

"Nơi này có thể ngắm cảnh toàn bộ thành phố, sẽ giúp đầu óc thanh tỉnh hơn", anh mỉm cười với cô.

Không biết vì sao, cô cảm giác anh tựa như luôn luôn ấm áp như vậy, đặc biệt là khi mỉm cười, luôn khiến cô kìm lòng không đậu mà say mê, cảm giác này hoàn toàn khác biệt với khi ở bên Hạ Thiên Triệu.

‘Trời ạ, mình đang nghĩ cái gì vậy? Cư nhiên lại đi so sánh anh cùng Hạ

Thiên Triệu", ở trong lòng Hàn Nhất Nhất khinh bỉ chính mình.

Rất nhanh, anh dẫn theo cô vào phòng riêng của mình, bên trong hết thảy

đều giống hệt bốn năm trước, thậm chí ngay cả hương vị cà phê cũng

không thay đổi. Hương vị Lam Sơn, mùi thơm nguyên chất, không hề ngửi

thấy hương vị đi kèm cà phê, anh vẫn như trước thích cà phê nguyên

chất, điểm này hai người rất giống nhau.

Tựa như một thói quen mà cũng có thể là theo tự nhiên, bản năng cô đi đến chỗ ngồi bên

kia, còn chưa kịp ngồi xuống, Lãnh Nghiêm đã gọi giật lại.

"Aily, cô không thể ngồi chỗ đó", thanh âm của anh thực lãnh đạm.

Hàn Nhất Nhất nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ mà đứng luôn tại chỗ, không biết phải làm thế nào cho phải.

"Sorry, vị trí đó chỉ dành cho một người duy nhất ngồi, cô có thể ngồi bên này". Anh chỉ vào vị trí pha cà phê gần quầy bar.

Như một loại ma chú, lời của cô còn chưa kịp suy nghĩ đã vọt ra khỏi miệng, "Xem ra, nơi này có cố nhân của Lãnh tổng nha".

Sau khi nói xong, cô liền có chút hối hận, nhưng sau lại rất muốn nghe đáp án của Lãnh Nghiêm, mà anh lại giống như không nghe thấy điều gì, chỉ lẳng lặng pha cà phê.

Năm ngón tay thon dài như ngọc mềm mại, cô nhìn có chút si mê, thậm chí hoài niệm bàn tay anh từng nắm lấy tay cô. Cô thích người đàn ông có những ngón tay thon dài, nhìn Lãnh

Nghiêm, anh là người thích yên tĩnh, dịu dàng mà nho nhã, không xem là

hoàn hảo, vừa gặp

được cô không nhịn được mà tự hỏi chính mình, chẳng lẽ cô thật sự một chút cũng không nhớ anh sao?

Đáp án nói cho cô là không. . .

Thời gian tựa như đã trôi qua rất lâu, bầu không khí vẫn nặng nề như cũ.

Anh đem cà phê vừa pha xong bưng đến trước mặt cô, hương vị trên người

anh phảng phất phả vào trước mặt cô, làm cô mê say không thôi.

Tiếp tục im lặng, hai người ngoại trừ uống cà phê thì chính là lẳng lặng

nghe nhạc, mà anh vẫn đứng ngay bên cửa sổ, đưa lưng về phía cô, ngắm

cảnh đêm thành phố F, chỉ là đêm nay, ngoài cửa sổ cũng không có pháo

hoa loé sáng.

Giữ chặt ly cà phê, đêm trên thành phố F,

bóng lưng Lãnh Nghiêm cô đơn, cà phê Lam Sơn đậm đà hương vị. Giống như cảnh vật này, thời gian này chỉ thuộc về riêng anh vậy, còn cô chính là một người thưởng thức tốt nhất, im lặng đến mức không để lại một chút dấu vết.

Anh lái xe đưa cô về nhà, đưa đến tận cổng biệt thự.

Đến khi xuống xe, anh nhẹ nhàng nói, "Cám ơn cô, Aily".

"Hẳn là tôi phải cám ơn cà phê của Lãnh tổng mới đúng", Hàn Nhất Nhất mỉm

cười, khóe miệng lộ ra má lúm đồng tiền, xinh đẹp đến mê người.

Lãnh Nghiêm trong nháy mắt thất thần, nhưng rất nhanh liền lấy lại được bình tĩnh, thực lịch sự mà giúp cô mở cửa xe.

Bất kể là khi nào, anh đều luôn tao nhã như vậy, cả người tản ra hơi thở của thân sĩ quyền quý. Rất giống với hoàng tử bạch mã trong mơ của các cô gái.

"Em nghĩ, khi tuổi em còn trẻ như trước kia em

nhất định đã rất yêu anh", chờ đến khi xe anh đi thật xa rồi Hàn Nhất

Nhất mới luyến tiếc rời đi, nước mắt bất giác rời xuống tự lúc nào không hay.

Cô nghĩ anh đã quên cô, chỉ là thật không ngờ, thì ra anh vẫn còn nhớ đến cô.

____________________

Ngày hôm sau đi làm, biểu tình của hai người không có gì khác biệt, giống

như tối hôm qua giữa họ căn bản là không hề đi uống cà phê cùng nhau,

thậm chí anh cũng không đưa cô về nhà.

Buổi tối hôm sau, Hạ Trảm Bằng mang đến tin tức đã định ngày tổ chức hôn lễ, chính là ba ngày sau.

"Cha nuôi, thế này có gấp quá không", Hàn Nhất Nhất mở miệng hỏi.

"Không gấp, ba ngày sau vừa đúng là ngày hoàng đạo, chưa biết chừng không bao lâu sau ba lại có cháu nội để ôm rồi", ông bắt đầu phấn khởi giống như một đứa trẻ, không ai cho rằng ông chính là Hạ Trảm Bằng mà hai mươi

năm về trước khiến người ta chỉ nghe đến thôi cũng phải sợ đến mất mật.

'Cháu nội? ! ! Trời đất, cha nuôi, người cũng đừng nghĩ nhiều quá thế chứ.

Con làm sao có khả năng để m