
Mùa đông Canada không ngừng bị tuyết bao phủ, không muốn ngừng, cũng không biết lúc nào mới có thể ngừng. Ở trong trí nhớ của Hàn Nhất Nhất, Canada luôn luôn chìm trong tuyết trắng.
Nó xoa xoa bàn tay nhỏ bé đẩy cửa ra, cần được sưởi ấm thật tốt,
thời tiết bên ngoài đã khiến cơ thể nhỏ nhắn của nó không cách nào chịu
được nữa.
“Van xin ngài, tiên sinh, đừng!”
Cơ thể nhỏ nhắn của nó đột nhiên bị giọng của người phụ nữ này hù dọa, chắc chắn thanh âm này là của mẹ, nó vừa nghe liền biết.
“Sao lại không? Bây giờ ngươi là con đàn bà thối tha mà gã đàn ông
vô dụng kia ném cho ta, đợi một lát nữa ngươi sẽ cầu ta muốn ngươi”
Giọng đàn ông thô lỗ như vậy là của ai? Hàn Nhất Nhất cố gắng suy nghĩ. Cơ thể nhỏ nhắn của nó bước gần hơn về phía phòng ngủ.
“Tiên sinh, van xin ngài, như vậy không được, tôi van xin ngài, nếu
như để phu nhân biết được, tôi nhất định sẽ chết, tôi van xin ngài”
Hàn Nhất Nhất nghe thấy tiếng cầu xin của mẹ, thân thể lại càng thêm run rẩy thế nhưng bước chân nho nhỏ của nó lại cũng bất động tại chỗ.
“Có ta ở đây phu nhân sẽ chẳng làm gì được ngươi? Tiểu mỹ nhân đừng
để ta nôn nóng chờ đợi nữa bằng không bây giờ ta sẽ khiến cho chồng của
ngươi phải chết, hahaha”
Người phụ nữ trong phòng liều mạng chống đỡ, nhưng sức lực của đàn
ông vẫn mạnh hơn, bàn tay nho nhỏ của nàng chỉ tựa như một làn gió nhẹ
trước mặt hắn.
“Van xin ngài, tiên sinh, số tiền mà chồng tôi còn nợ, tôi sẽ thay
hắn từ từ trả lại cho ngài cùng phu nhân, làm đầy tớ suốt đời làm người
hầu suốt đời, van xin ngài thả tôi đi”
Nàng còn đang hết lời van xin, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng lộ ra vẻ tuyệt mỹ phản kháng nhưng bất lực.
Gã đàn ông mang theo tiến cười dâng đãng cùng thái độ cường ngạnh
bằng một tay kéo xuống quần áo của nàng, cơ thể tinh tế giống như một
bức tranh, ánh mắt hắn càng trở lên tham lam.
Thân thể phụ nữ xinh đẹp cường liệt kích thích ánh mắt của hắn, hắn
đã nhìn qua thân thể của vô số đàn bà, chơi đùa qua không biết bao nhiêu thân thể phụ nữ nhưng cơ thể của người phụ nữ này lại mang cho hắn một
loại cảm giác khác, thậm chí liên tục kích thích mọi giác quan nguyên
thủy nhất của hắn.
“Thật đẹp, thật đẹp, Hàn Chí Viễn vô dụng kia thật không biết hưởng
thụ, đi theo ta mỗi ngày ta sẽ khiến cho ngươi càng thêm được yêu
thích.”
Gã đàn ông không thể đợi được nữa, dục hỏa trong mắt hắn đã tựa như ác lang vậy.
“Không, tiên sinh, một lát nữa phu nhân sẽ đến, cầu xin ngài thả tôi đi mà!” Người phụ nữ bất lực phản kháng. Thân thể nàng run rẩy ngoại
trừ âm thanh cầu xin tha thứ không dám có bất cứ hành động gì.
Nàng cho tới bây giờ vẫn luôn là như thế này, một người phụ nữ từ
khi sinh ra đến lập gia đình, vận mệnh của họ đều là giao cho người
khác, tuy rằng từ bé sinh ra đã có khuôn mặt quôc sắc thiên hương, nhưng chỉ là một kiếp bần cùng mà thôi, khuôn mặt này cũng đã định cả đời này là chuỗi bi kịch.
Thân thể nhỏ nhắn của Nhất Nhất run lên, nó lao người chạy tới cửa
phòng ngủ, giơ tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mẹ làm cái gì ở bên trong? Gã
đàn ông kia hình như không phải là cha nhưng tại sao lại có chút quen
thuộc?
Người phụ nữ khóc than không phải do đau đớn từ gã đàn ông đang ra
ra vào vào thân thể của nàng. Mà là khóc vì một lần nữa nàng lại phải
thay gã chồng chết tiệt của nàng trả nợ, chủ nợ lần này là Uông lão gia, nếu để Uông phu nhân biết khẳng định nàng sẽ bị đánh chết tươi.
Nhanh như vậy người phụ nữ này đã khiến cho miệng gã đàn ông phát ra thanh âm hưởng thụ mà dâm dục, hắn không thể không thừa nhận rằng cơ
thể người phụ nữ này mang lại cho hắn cảm giác hưng phấn mãnh liệt hơn
bất kỳ bà vợ nào của gã.
Nhất Nhất đẩy cửa ra thấy cảnh mẹ bị thân thể một gã đàn ông nằm úp sấp trên người mẹ.
Nó mở to hai mắt, đây là cái gì? Tuy rằng nó không rõ tình hình
nhưng trực giác nói cho nó biết hiện tại mẹ nó đang bị người ta khi dễ.
Ánh mắt của mẹ giống như đứa trẻ năm tuổi mở to vô tội chịu đựng tất cả sự kinh khủng.
“Nhất Nhất không nên nhìn, không nên nhìn, mau đi ra, đi ra ngoài!”
Hàn Phong kêu to lên, ánh mắt lộ ra đau thương cùng thê lương. Đến tột
cùng nàng đã phạm vào tội lỗi gì đến cả ông trời cũng muốn trừng phạt
nàng cùng con gái của nàng như vậy?
Uông Vạn Thiên ghét nhất chính là tại thời điểm gã đang hứng khởi
chơi đàn bà lại bị người khác cắt ngang. Gã phẫn nộ hung ác trừng mắt,
độc địa nói: “Xú nha đầu nhà mày, mau cút ra ngoài cho tao!”
Hành động phủ phục trên người Hàn Phong của gã chẳng những không
ngừng lại còn thêm điên cuồng ngang ngược cùng hung mãnh hơn nữa.
Nhất Nhất nhanh chóng chạy ra ngoài. Nàng cố gắng chặn lại thanh âm
hỗn tạp đầy thống khổ kéo dài, kiên cường nén chịu khống chế nước mắt ở
viền mắt.
Nàng nắm lấy khăn trải giường bên cạnh Uông Vạn Thiên che lại trên
người. Nàng không muốn con gái tuổi còn nhỏ đã bị ảnh hưởng xấu như vậy, lại càng không muốn cho con gái nhìn thấy một thân thể xấu xí cùng dơ
bẩn như vậy.
“Mẹ!” Nhất Nhất khẽ cắn môi, nhíu chặt lông mày. Nó nắm chặt bàn tay nho nhỏ nhìn gã đàn ông có thân hình to bé