
ên vang lên tiếng nói này.
Một cô gái bao
giờ nhìn thấy cũng là cách ăn mặt lôi thôi lếch thếch, dáng vẻ lại không có gì đặc sắc, lại dám có thái độ khinh thường không thèm để hắn vào
mắt, đây rốt cuộc là do cô ấy muốn ‘lạt mềm buột chặt’, hay thật sự cô
ấy nghĩ như vậy? chẳng qua là, dù thế nào, cô cũng gợi lên hứng thú của
hắn rồi.
———@@@——-
Cầu An chăm chú
nhìn con số không ngừng lùi xuống, trong lòng lại nghĩ đến một chuyện
khác, nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi thất vọng: “Thật sự sẽ không xảy ra
sao?”
Cùng Cấu An chờ
thang máy, chuẩn bị lên tầng 28 giao hàng cho khâu R & D (nghiên cứu và phát triển) là Hạ Dĩnh, nghe được Cầu An đột nhiên mở lời, khó hiểu
hỏi: “Sẽ không xảy ra cái gì?”
“Câu chuyện cô bé lọ lem a!”
Kể từ khi xảy ra
cái chuyện kia ở phòng họp vào nữa tháng trước, Cầu An lại bắt đầu có ý
nghĩ mơ mộng viễn vong, tình tiết ‘chim sẻ biến thành phượng hoàng’ sẽ
diễn ra trên người Hạ Dĩnh.
Câu nói ngày đó
của Hạ Dĩnh vô cùng có tính khiêu khích, hẳn là Táp Nhĩ Đế Tư có thể
nghe được nha! Mà nghe một cô gái hạ chiến thư như vậy, cô tin chắc
không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được ngữ điệu như thế, không muốn tranh cao thấp, huống chi là một người đàn ông có tính chiếm hữu
mạnh mẽ như Táp Nhĩ Đế Tư.
Nhưng theo tình
hình hiện tại thì xem ra, câu nói dang dở của Hạ Dĩnh ngày đó, hắn không có nghe đến, đó là lúc Cầu An liếc mắt nhìn Hạ Dĩnh từ trên xuống dưới
rồi lắc đầu thở dài. Tuy nhiên hôm nay Hạ Dĩnh không có mang ‘kính con
nhái lớn’, nhưng khoảng cách có thể để đàn ông kinh động thì còn kém rất xa, nếu vẻ ngoài của người con gái không hấp dẫn, cho dù có nói thế nào để thu hút sự chú ý của đàn ông, thỉ cũng phí công.
Cầu An trả lời,
Hạ Dĩnh nhất thời không kịp phản ứng, mất ba giây sau cô mới bỗng nhiên
hiểu ra, nhìn vẻ mặt Cầu An hết cách hỏi lại: “Cậu còn suy nghĩ sao?”
“Từ nay vể sau sẽ không nghĩ nữa rồi.” Cô bỏ qua, dù sao chuyện cổ tích thực sự cũng chỉ xảy ra trong thế giới cổ tích
“Vậy thì tốt rồi, thang máy đến đó.” Như vậy bên lỗ tai của cô cũng được yên tĩnh chút.
Nhưng trước khi
vào thang máy, ánh mắt của Hạ Dĩnh lại nhanh chóng liếc nhìn qua cái
thang máy bên cạnh một cái, trong đầu hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gặp Táp Nhĩ Đế Tư, nhưng Hạ Dĩnh chỉ lưu lại hình ảnh đó một giây, sau đó
lại lắc lắc đầu, cố gắn mang hình ảnh kia ném lại phía sau.
Nửa tháng này,
chỉ cần đầu óc cô không làm gì, bóng dáng của Táp Nhĩ Đế Tư lại tự động
hiện lên, nhưng mà cô lại nhanh chóng mang hắn ném lên đến chin tầng
mây.
Đối với sự việc
kì lạ này, cô hoàn toàn đổ tội cho Cầu An vì cứ bên tai cô nhắc mãi cái
tên này, mới trở nên như thế, chỉ là bắt đầu từ bây giờ, mọi thứ đều sẽ
trở về như bình thường rồi.
“Cầu An, buổi trua chúng ta đi ăn Ham-bơ-gơ to, được không?”
Điều đáng lo ngại đã được giải quyết, khẩu vị cũng được mở rộng, nhớ đến hơn nữa tháng
cũng chưa ăn Ham-bơ-gơ, Hạ Dĩnh bước rat hang máy vui vẻ đề nghị.
“Ăn Ham-bơ-gơ?”
Cầu An sờ sờ cái bụng hơi nhô lên của mình, ngẫm lại trong ví cũng không còn bao nhiêu tiền, sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, đành phải gắng gượng mà
trả lời: “Được rồi!”
Hài lòng với câu
trả lời của Cầu An, Hạ Dĩnh mang cái thùng trên tay giao cho đồng nghiệp ở khâu R&D, sau đó cùng Câu An ra khỏi cửa khâu R&D, đi về phía thang máy.
Lúc này, trong
đầu cô đã sớm bị hai tầng bánh cực lớn kẹp thịt bò Ham-bơ-gơ, sợi khoai
tây màu vàng óng ánh xốp giòn, cộng thêm canh gà mùi vị đậm đà làm cho
thỏa mãn, khóe miệng vô thức nở nụ cười hạnh phúc, lại không chú ý đến
bên chân đã bắt đầu bước lên thảm, dĩ nhiên càng không chú ý hai người
đàn ông đang bước đến.
“A…..ách!” Đang
lúc cô bị trượt chân, chuẩn bị đón nhận trở thành trò hề cho số phận,
thì bất ngờ có người chặn ngang giúp đỡ, tránh khõi đau đớn từ việc đập
mặt vào đá cẩm thạch trên sàn nhà.
Trực giác của Hạ
Dĩnh khẳng định rằng người ra tay giúp mình chính là Cầu An, vì vậy đuôi may cong cong, miệng nở nụ cười, đang suy nghĩ phải cảm ơn cô thật tốt, không ngờ khi giương mắt, lại đối diện với con ngươi xinh đẹp mà lấp
loáng ý cười của Táp Nhĩ.
Một cái nhìn này làm tâm tư cô rối loạn!
Cô vẫn biết gương mặt của Táp Nhĩ anh tuấn đến nổi dường như trở thành tội ác, nhưng lại
không ngớ khi nhìn gần như vậy lại khiến cô rung động không thôi.
Thậm chí cô còn cảm thấy hơi thở nam tính của hắn phả lên mặt mình, cách một lớp quần áo nhiệt độ từ người hắn truyền đến!
Bỗng chốc, hai rạng mây hồng kéo đến trên gương mặt mặt trắng nõn của Hạ Dĩnh.
“Cẩn thận!” Táp
Nhĩ như đang suy nghĩ điều gì đó nhìn cô một cái, đỡ cô vững, sau đó lại xem như không có chuyện gì tiếp tục đi về phía trước, mà đứng ở sau
lưng Táp Nhĩ, ánh mắt Gaye nhìn thấy hắn anh hung cứu mỹ nhân, dường như sững sờ 3 giây, mới đuổi theo bước chân của hắn, cùng nhau rời đi.
Nhìn dáng người
anh tuấn lại mạnh mẽ có thể sánh ngang người mẫu của Táp Nhĩ, Cầu An vừa ghen tị lại vừa hâm mộ Hạ Dĩnh có thể cùng người tình trong mộng của cô tiếp xúc thân mật như vậy, mãi đến khi bóng dáng của Táp Nhĩ biến mất