
&D nhìn thấy cô, mặt cô đúng là nhìn về phía hắn, nhưng trong
đầu cô dường như toàn là những ảo tưởng về thức ăn khiến người ta thèm
chảy nước bọt, còn nở nụ cười ngọt ngào.
Đó là lần đầu
tiên có người con gái ở trước mặt hắn, nhưng trong mắt lại không có bóng dáng hắn, cũng là lần đầu tiên có người con gái sở hữu nụ cười làm tim
hắn rung động!
Chỉ là không biết lời cô nói lúc trước, đáng tin được bao nhiêu, cô có bao nhiêu khả
năng, có thể đón nhận sự khiêu chiến của hắn! Táp Nhĩ thầm nghĩ.
Nhìn vẻ mặt tuấn mỹ mà có phần tà ác, Gaye hoàn toàn hiểu rõ lời hắn nói, đúng là…..
“Táp Nhĩ, sau cô
gái kia tháo kính con ếch to xuống, cũng không còn xấu như vậy, nhưng về phần xinh đẹp thì con kém khá xa, mà nói về dáng người, cũng không có
chỗ nào hơn người, huống hồ chỉ là một nhân viên tạp vụ nhỏ trong công
ty, cậu khẳng định là có hứng thú với cô ta?” Gaye không nhịn được vẫn
thắc mắc hỏi.
“Khẳng định.” Giọng nói Táp Nhĩ kiên định không cho phép nghi ngờ.
“Sẽ kéo dài bao lâu?”
“Nhìn thấy cô ấy có thể đá mình ra rất xa!”
Nghe câu trả lời
của Táp Nhĩ, tưởng tượng đến hình ảnh một người con gái từ chối, cách xa hắn ngàn dặm, khóe miệng Gaye không khỏi nở nụ cười, nhất thời tùy
hứng, kế tiếp trong lòng cũng muốn chơi đùa.
“Táp Nhĩ, tuần
sau có bữa tiệc kỉ niệm 50 năm ngày thành lập công ty, mình có ý định
sắp xếp cảnh ‘giấc mơ của cô bé lọ lem’, giúp cậu và ‘hứng thú’ của cậu
có một cơ hôi bắt đầu, thế nào?”
Gaye nhíu mày nở nụ cười, đối với chuyện sắp xếp hoạt động này, anh là thành thạo nhất.
“Tốt! Vậy giao cho cậu.”
Hiếm khi có thời
gian nghỉ, với Hạ Dĩnh mà nói, dứt khoác là thời điểm tốt nhất để ngủ
nướng, nhưng mới 10 giờ, cô đã sớm mở to đôi mắt trong suốt, ngơ ngát mà nhìn chằm chằm trần nhà.
Lúc này ở trước mặt cô hiện lên, là toàn bộ những tình cảnh xảy ra ở phía ngoài khâu R&D.
Đến bây giờ cô
vẫn còn mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay của hắn đặt ở eo cô, mùi nước hoa trên người hắn, còn có hơi thở nam tính mạnh mẽ khẽ phả lên
mặt cô.
Gương mặt người
đàn ông màu đồng, đường nét sâu sắc, vừa nam tính lại vừa tràn ngập áp
bức, cùng với đôi mắt mê hoặc như cười như không cười kia, làm rối loạn
nhịp tim của cô.
Là vì lâu rồi cô không yêu đương sao? Nếu không………vì sao lại có cảm giác với hành động vô ý mà mờ ám này?
“Tiểu Dĩnh, con đang cười cái gì? Mà vui như vậy.” Hạ mẹ, La Lam đứng ở đầu giường của Hạ Dĩnh, cúi đầu hỏi.
“Mẹ! con có đang
cười đâu?” phải là vẻ mặt tức giận mới đúng! tức cái người đàn ông kia
chẳng biết vì sao lại quấy rầy giấc ngủ tốt đẹp của cô, hại cô mới sáng
sớm đã bị những hình ảnh không ngừng xuất hiện trong mơ kia quấy nhiễu.
Hạ Dĩnh lấy lại tinh thần, vội vàng biện giải nói.
“Có đó! Cười đến ngọt ngào, giống như người đang yêu vậy.” La Lam ngồi bên cạnh con gái, nhìn cô trêu chọc.
Đang yêu? Hạ Dĩnh bị hai chữ này dọa sợ đến mức cả người nhảy bật dậy.
“Con….con không có giống như mẹ nói đâu a!” Hai gò má cô lặng lẽ ửng hồng, ngay cả mang tai cũng nóng lên rồi.
Làm sao có thể? Cô cũng chỉ gặp hắn có ba lần thôi, sao…..làm sao có thể đối hắn….hắn nảy sinh……cảm giác yêu?
Tuyệt đối không có khả năng!
“Còn bảo không có! Nhìn con đi, cả gương mặt càng lúc càng đỏ, đang nhớ ai đó?” La Lam ngắt nhẹ gò má ửng hồng của con gái.
“thật sự không
có, mẹ đừng đoán lung tung đi! Mỗi ngày con bận rộn như vậy, làm sao có
thời gian để yêu đương?” Hạ Dĩnh vội vàng che lại gương mặt đỏ bừng, ra
sức phủ nhận.
Nghe cô nói như
vậy, La Lam thở dài, trong lòng dâng lên nổi thương xót dành cho con
gái: “Đều do cha mẹ hại con, làm con phải gánh trên lưng món nợ khổng
lồ. Những cô gái bằng tuổi con, đều bận rộn hẹn hò cùng bạn trai, còn
con phải làm việc ngày đêm không ngừng, cực khổ như vậy….” Nghĩ đến mọi
thứ đã trải qua, La Lam không khõi thấy đau lòng.
“Mẹ, sao mẹ lại
nói những chuyện này, chính mẹ cũng phải làm việc a! con cũng chưa từng
nghe mẹ than khổ bao giờ, còn con một chút cũng không cảm thấy cực khổ?
Huống chi mấy tháng tới, chúng ta có thể trả sạch nợ, đến lúc đó mẹ cũng đừng oán con chạy đi hẹn hò với bạn trai, mà bỏ mẹ bơ vơ đó nha!”
Hạ Dĩnh ôm lấy eo mẹ, nằm trong lòng mẹ, không hi vọng những kí ức không vui đã qua kia,
lại lần nữa khiến mẹ đau buồn, vì thế phải làm nũng mà giọng nói lại hài hước để lòng yên lòng.
Chuyên đã qua hãy để nó theo gió cuốn đi, dù sao cô cùng mẹ cũng đã sống đến lúc này,
hiện tại cô lại có được toàn bộ tình yêu thương từ mẹ mình, sống trong
một căn phòng trọ nhỏ ấm áp, việc làm cũng đủ để sống qua ngày, như vậy
là đủ rồi!
“Mẹ còn mong sao
ngày đó nhanh chóng đến, mẹ thật nhớ ngày trước có rất nhiều nam sinh
đứng canh ở dưới lầu, bởi muốn nhìn vị công chúa đáng yêu nhà chúng ta
một cái…”
La Lam sở sở đầu
con gái, vô cùng thương tiếc nói: “Bây giờ tâm nguyện lớn nhất của mẹ
chính là con có thể tìm thấy một người yêu con, người đàn ông có khả
năng chăm sóc thật tốt cho con.”
Người đàn ông yêu cô có khả năng chăm sóc thật tốt cho cô? Trong đầu Hạ Dịnh hiện lên lại là…………
Táp Nhĩ Đế Tư?
C