
Dĩnh không tự chủ cong người lên, thừa nhận sự tiến công mạnh mẽ lại càng ngày càng mạnh.
Không ngờ, sau
khi đau đớn rút đi, hóa ra là từng làn sóng vui thích liên tục kéo đến
khiến người ta cực khoái, khiến cô vô lực run rẩy, lúc hắn chạy nước rút cô than nhẹ, giẫy giụa. Ban dêm thật khuya thân thể xinh đẹp, quấn quit lấy thân thể màu đồng của hắn.
Thủy triều không
ngừng đánh tới hai người, bọn họ thả người trong bể dục, quên mình trong vườn nhạc Thiên Đường phiêu phiêu nhảy múa.
Cuối cùng, Táp
Nhĩ va chạm thật sâu, tiến đến sâu nhất của Hạ Dĩnh, khiến cô khó thừa
nhận mà cong người lên, nhắm hai mắt thật chặt. Dòng nước ấm thuộc về
hắn, cũng tràn ngập trong hoa viên của cô….
Hai người run rẩy trong lồng ngực của nhau, không ai còn khả năng mở miệng, mùi hoan ái bay bổng trong không khí.
Hạ Dĩnh ở giữa giọng thì thầm vỗ về của Táp Nhĩ, cực kì mệt mỏi từ từ người chìm vào mộng đẹp.
Trong căn phòng
vầng sáng vàng, truyền đến câu nói của giọng nam khàn, giọng điệu kia
thì dịu dàng, nhưng nội dung lại ngang ngược: “Cô bé lọ lem của tôi, thế giới của em tôi nhất định tồn tại!”
Táp Nhĩ khẽ hôn lên môi Hạ Dĩnh, hứa một lời hứa này.
Trải qua một
đêm….ây! không, còn có lúc sáng sớm, cho đến khi Hạ Dĩnh xin tha còn làm ơn, hơn nữa còn lấy tình để cảm động nói cô thực sự rất lo lắng cho
tình hình của mẹ, Táp Nhĩ mới không cam tâm tình nguyện để cô xuống
giường rửa mặt.
Trải qua lần….giày vò ngọt ngào này, đến gần giữa trưa, Hạ Dĩnh mới đến cửa bệnh viện.
“Em xuống xe trước nhé! Anh cũng mau về công ty đi làm.”
Không chờ Táp Nhĩ trả lời, Hạ Dĩnh nóng lòng muốn thấy mẹ, vừa trực tiếp định mở cửa xuống xe, nhưng lại bị Táp Nhĩ ngăn cản.
“Em chưa cho anh một nụ hôn tạm biệt.” Táp Nhĩ đưa mặt đến gần, chở môi Hạ Dĩnh dán lên.
“Ở đây nhiều người như vậy, em mới không muốn!” Hạ Dĩnh một mực từ chối.
Từ hôm qua đến
sáng nay, cũng đã hôn nhiều lần như vậy, mặc dù mỗi lần ôm hôn thì vừa
mất hồn lại ngọt ngào, nhưng hẳn là cũng đủ rồi chứ!
“Em không cho anh một nụ hôn tạm biệt, em muốn anh làm sao vượt qua khoảng thời gian tiếp theo không có em?”
Không ngờ Táp Nhĩ vừa nói lời đường mật, thật đúng là hù chết con ong!
“Chẳng lẻ muốn anh…” Trong ánh mắt Táp Nhĩ lóe lên sự tà ác: “Nhớ lại gương xinh đẹp thở dốc của em khi ở dưới thân anh….”.
“Ngừng! cái tên
Đại sắc ma này!” Hạ Dĩnh e lệ vội vàng lấy tay chặn cái miệng hư hỏng
không đứng dắn của Táp Nhĩ, nhưng mà, cũng để cho hắn có cơ hội hôn lên
bàn tay mềm của cô.
“Anh…Em phải
xuống xe rồi.” Hạ Dĩnh kinh hãi thu tay, đối mặt với vẻ mặt cười đùa của Táp Nhĩ cả một chút biện pháp cũng không có, định mở cửa chuẩn bị xuống xe.
Nhưng cô lại bị Táp Nhĩ ngăn cản lần nữa: “Hỏi một vấn đề cuối cùng liền xong.”
“Được rồi! một vấn đề cuối cùng, nói mau.”
Táp Nhĩ không mở
miệng nói, lại tiến gần về phía Hạ Dĩnh một chút, Hạ Dĩnh vừa sợ vừa lùi về sau: “Nói chuyện thì nói chuyện, đến gần như vậy làm gì?”
Chi cần Táp Nhĩ
đến gần cô, cô sẽ mặt đỏ tim đập, cho nên biện pháp tốt nhất chính là
giữ một khoảng cách, nhưng….không gian trong xe có hạn, lùi cũng chẳng
đến đâu.
“Anh…anh nói mau!” Hạ Dĩnh nói lắp bắp.
“Anh có hay không….làm em đau?” Trong ánh mắt thâm thúy của Táp Nhĩ, tràn đầy nhu tình.
Hắn biết hắn
không nên đòi hỏi thái quá với người mới biết chuyện đời là cô như vậy,
nhưng vừa chạm phải cô, hắn liền hoàn toàn không thể không chế.
“Anh…” Mặt Hạ Dĩnh lúc này lại càng đỏ hơn.
“Em…không có!” nói xong, Hạ Dĩnh xấu hổ mở cửa chạy ra.
Táp Nhĩ giương
khóe môi nở nụ cười hạnh phúc, dùng án mắt mê muội lưu luyến, nhìn theo
bóng dáng xinh đẹp của Hạ Dĩnh biến mất ở cửa bệnh viện, mới thỏa mãm
khởi động xe rời đi.
Ngay lúc sau khi rời khỏi bệnh viện không lâu, điện thoại trên xe vang lên.
Gọi đến chính là người sớm bị Táp Nhĩ lãng quên đã lâu—Willa Ott.
—–@@@—-
Thời gian tuy đã
hơn một giờ chiều, nhưng ở nhà ăn của bệnh viện, vẫn không ít y tá lúc
này mới tranh thủ ăn cơm trưa, và một vài người nhà chăm sóc của bệnh
nhân.
Đến phòng bệnh
nhìn mẹ, Hạ Dịnh xác định bà khỏe mạnh hết thảy, lúc này mới đi vào nhà
ăn, gọi chén canh đậm đặc, tìm chỗ trống ngồi xuống.
Vài cô y tá đặc
biệt có hứng thú với tin tức truyền thông, ngồi ở trước một chiếc TV duy nhất của nhà ăn, bảy miệng tám lời mà nói chuyện với nhau.
“Là Willa Ott kìa! Cô ta làm gì khóc đến nước mắt nước mũi cả đống thế?”
“Đúng rồi! còn có nhiều kí giả truyền thông như vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Oa! Hiện trường trực tiếp nha! Các cô nhỏ tiếng một cút, nghe một tí xem cô ta nói gì?”
Cứ như vậy, mấy cô gái vốn ríu rít không yên, liền im lặng, tập trung tinh thần nhìn vào màn hình TV xem.
Nhà ăn đột nhiên
yên lặng, khiến Hạ Dĩnh đang uống canh đậm đặc, nghĩ đến Táp Nhĩ, cũng
hiếu kì ngẩng đầu, mà tiếng khóc trong TV truyền đến thu hút ánh mắt của cô.
“Tôi…tôi thực sự rất yêu anh ta…” Willa Ott che mặt thút tha thút thít khóc lóc kể lể.
Cô ta gần đầy
luôn vẻ vang, hôm nay vì buổi phỏng vấn này, chẳng những quần áo giản dị ngay cả phấn trang điểm trên mặt cũng nhạt