
o vực sâu vạn trượng.
Không! Tuyệt đối không!
Nhưng mà, cón có biện pháp nào sao?
Nước mắt trong suốt theo gương mặt cô chảy xuống.
“Rất không cam tâm sao?” Một giọng nam vang lên.
Cô quay người, thấy có một người đàn ông trung niên, đeo kính gọng vàng, một đôi mắt thông minh, nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Ông là ai?”
“Mọi người gọi tôi bằng rất nhiều tên khó nghe, nhưng tôi gọi mình là người Tìm kiếm ngôi sao”
“Tìm kiếm ngôi sao?” Cô lẩm bẩm.
“Tiểu muội muội, cô vữa rồi biểu diễn rất tốt.”
Cô cắn răng, hốc mắt lại đỏ lên: “Vậy tại sao tôi lại không được xướng tên?”
“Cô không thể nào được xướng tên đâu”
“Tôi hát hay hơn họ, cũng xinh đẹp hơn họ cơ mà!” Cô phẫn hận nói.
Hắn cười haha, thịt trên mặt rung lên một cái: “Cô có hon họ mười lần nữa, cũng không có lhar năng được xướng tên.”
“Tại sao...”
“Danh sách đoạt giải đã sớm được ấn định rồi, cô không có cơ hội đâu, mà tranh tài chỉ là hình thức mà thôi.”
Ấn định? Cô biểu diễn tốt hơn nữa cũng không có cơ hội? Đôi môi cô khẽ run, nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.
“Hoan ngênh cô tới với thế giới Người ăn thịt người. Nơi đó là một cung điện
nguy nga tráng lệ được xây trong sa mạc, rời đi nó, cả đời cũng tìm
không ra đường ra.”
Cô đứng lên, khẽ nâng cằm, trên mặt thần
sắc rõ ràng, dưới ánh đèn càng thêm có hồn: “Tôi tới từ hang chuột, với
tôi, chỗ nào cũng tốt cả.”
“Một viên kim cương trong hang chuột.” Hắn cười nhẹ “Đi theo tôi, cô còn có nhiều cơ hội.”
“Ông sẽ làm tôi nổi tiếng sao?”
“Tiểu muội muội, cái này thì phải xem bản lĩnh của cô thôi.”
“Tôi sẽ khiến ông kiếm được thật nhiều tiền.” Cô nhìn ông ta, thẳng thắn nói.
Hắn ngửa đầu cười haha. “Tốt, vậy tôi rất muốn nhìn xem có phải đã tìm thấy một cây hái ra tiền hay không.”
“Ông sẽ không phải hối hận.......”
“Tốt, bây giờ cô phải làm một chuyện, chính là cắt đứt với quá khứ, từ bây giờ, cô chính là một người hoàn toàn mới.”
“Được!” Cô cắn răng nói ra, đôi mắt đẹp sâu kín phát ra một tia sáng, là đang hướng về ước mơ.
Sau hôm đó, cô không trở lại đoàn ca múa.
Diệp Bình cũng cùng đêm đó biến mất. Trong cùng một đêm, hai cô gái chạy về hai phía số phận không giống nhau.
“Lên cầu thang rẽ phải, phòng thứ hai từ cuối hành lang là phòng của cô” Quản gia cẩn thận, tỉ mỉ chỉ đường cho cô.
Diệp Bình không có bất kỳ hành lý nào, ôm trong ngực chỉ có duy nhất bức ảnh chụp cùng mẹ. Cô quan sát biệt thự xa hoa này, thuần sắc trắng, những
đồ dùng nạm vàng tạo cho đại sảnh một vẻ khí phái hoa lệ, so với tưởng
tượng của cô còn đẹp hơn nhiều lần.
Bước những bước như trong mơ (em không hiểu?), cô đi lên tầng hai, về phía gian phòng quản gia đã chỉ. Nhưng gian phòng cuối cùng đang mở cửa, cô nhịn không được ghé đầu nhìn, thì...một bức hình khổ lớn hiện ra trước mắt cô.
Cô
một thoáng nín thở, cơ hồ còn quên luôn. Trước mắt cô là một thiếu nữ
đẹp đến kinh người, mang theo vẻ phong tình của người nước ngoài, mái
tóc dài hơi xoăn dán lấy những đường cong, dài đến tận mông* trên đôi
mắt thật to là đôi lông my cong dài. Cô ấy nằm nghiêng trên ghế dựa, hấp dẫn, quyến rũ. Bức hình có vẻ chụp đã lấu rồi, nhưng vẫn được bảo quản
vô cùng tốt. Cô gái ấy, cười đến mị nhân thực cốt.
*Sr, em hơi thô bỉ, nhưng mà cv là thế, em cũng không tìm được từ nào hơn.^^
Bức hình này, rất xuất sắc, bắt được thần vận của cô gái, giống như hấp dẫn ánh mắt của người trước mắt.
“Ai cho cô vào đây?” Một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng cô.
Cô kinh hãi xoay người, thấy Long Thiều Thiên đang lạnh lùng nhìn cô. Cô
vỗ vỗ ngực: “Anh làm tôi giật mình, tôi thấy cửa không khóa nên tự đi
vào.”
Cô quay đầu trở lại,tầm mắt vẫn dán vào bức hình trên tường: “Cô ấy là ai?”
“Cô không biết?”
Hắn hỏi hay quá nhỉ? Làm như cô biết ấy? Cô lắc đầu một cái: “Không biết!”
“Đây là người Hoa nổi tiểng đầu tiên ở Hollywood, hai mươi mấy năm trước, nổi tiếng một thời.”
“Thật đẹp, đây là người xinh đẹp nhất tôi từng gặp.” Trong tấm ảnh, người phụ nữ có nụ cười nhàn nhạt, , tự có một phong thái mị hoặc từ trong cốt
tủy, giơ tay nhấc chân đều lộ ra nét phong tình.
“Đây là ai?”
“Đó là người sinh ra tôi.”
Diệp Bình thở dốc kinh ngạc, mắt trừng lớn: “Bà ấy là mẹ anh?”
Hắn châm thuốc, một đám khói bay lên khiến khuôn mặt hắn có chút mông lung. “Nghe nói là vậy.”
“Mẹ anh thật đẹp, khó trách anh lớn lên lại đẹp trai như vậy.” Không sợ hắn lại không vui, cô tiếp tục không nhịn được mà than thở: “Bà ấy hẳn là
một đại minh tinh.”
Thần sắc mê muội của cô lập tức làm hắn xúc động: “Bà ấy là độc nhất vô nhị, trong giới người Hoa được coi là một truyền kỳ.”
“Hollywood là gì?”
“Đó là nơi mà toàn bộ giới nghệ sĩ mơ ước, lag minh tinh trong minh tinh, người Hoa có thể tiến vào đó cũng là không dễ dàng.”
“Cô muốn tới Hollywood sao?”
“Đúng.”
“Vậy tôi cũng muốn đi.” Bàn tay cô sờ tấm hình, nghiêng người sang nhìn hắn- một đôi mắt kỳ dị chợt lóe.
Hắn buồn cười một tiếng: “Chuyện đó không dễ dàng đâu, tiểu muội muội.”
“Tôi có thể.” Cô nhỏ giọng, nói “Anh cũng là vì nguyên nhân này mới đồng ý chuyện của tôi, đúng không?”
Hắn quan sá