
được! Thật sự rất kinh khủng!
"Cho dù thế nào thì vừa rồi cũng cảm ơn anh." Vãn Tình dần dần điều chỉnh
lại cảm xúc, giấu kín phần chua xót vào đáy lòng, "Giờ thì, xin anh
buông tay ra đi..." Đôi mắt cô lấp lánh ngấn lệ nhìn thẳng anh. Lời nói
tiếp theo giống như đã dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân mới nói ra
được, "Chúc anh... Hạnh phúc với người con gái mà anh yêu..."
Anh chấn động. Bàn tay cầm tay cô khẽ run lên, "Cô, hy vọng chúng tôi hạnh
phúc sao?" Chết tiệt! Vì sao anh lại cảm thấy những lời này chói tai đến thế?
Nói ra những lời không thật lòng, quả thật là rất mệt mỏi.
Vãn Tình cảm thấy mình không còn sức để lặp lại lần nữa, trầm ngâm một
hồi, dưới ánh mắt bức bách của anh chỉ đành yếu ớt gật đầu.
Tay Lục Yến Tùng từ từ buông ra. Nhiệt độ kia cũng từ từ tách khỏi da thịt, Vãn Tình chỉ cảm thấy lạnh lẽo không thôi.
Nhưng, sự lạnh lẽo này là chính cô yêu cầu. Vậy nên, đừng khóc cũng đừng đau lòng...
Cô nhiều lần nhắc nhở mình, cảnh cáo mình, trong khoảng khắc xoay người,
giọt lệ nơi khóe mắt vẫn không tự chủ được mà rơi xuống. Cúi gằm mặt để
những sợi tóc tung bay tán loạn kia che giấu đi cảm xúc sụp đổ của mình.
*****
Lúc nhận được cú điện thoại này, Vãn Tình hơi ngẩn người. Không ngờ mới chỉ gặp lại Lục Yến Tùng có hai lần mà bạn gái anh đã tìm tới cửa. Nói cho cùng, phụ nữ luôn rất mẫn cảm với những chuyện
như thế này. Có lẽ từ chuyện lần trước cô ấy đã nhìn ra được điều gì đó
rồi. Sắp xếp xong công việc, Vãn Tình đi thẳng tới quán cafe đã hẹn.
"Hi, ở đây."
Khi cô đi vào quán cafe thì thấy đối phương đã đến rồi. Cô gái đó vô cùng
quyến rũ động lòng người, mỗi một động tác đều rất duyên dáng yêu kiều.
Khó trách Lục Yến Tùng sẵn lòng gạt bỏ hết những bóng hồng để chọn cô
ấy…
"Xin chào, cô tìm tôi có việc gì không?" Sau khi ngồi xuống
Vãn Tình liền vào thẳng chủ đề. Tầm mắt lơ đãng dừng trên ngón tay mảnh
khảnh tinh tế của người con gái đối diện. Nụ cười bỗng chốc cứng lại
trên khóe môi. Trên ngón áp út là một chiếc nhẫn kim cương sáng lóa.
Chiếc nhẫn quá mức lóng lánh làm đau mắt Vãn Tình, đau đến suýt nữa rơi
lệ...
"Tôi biết hẹn cô ra đây quả thật có hơi đường đột, nhưng
tôi có vài chuyện muốn nói rõ ràng với cô." Đối phương nhấp ngụm cafe,
không nhanh không chậm mở miệng.
"Không sao, cô nói đi."
"Mặc dù A Tùng nói với tôi là hai người không quen nhau, nhưng ít nhiều tôi
cũng có thể đoán được trước kia cô và A Tùng từng có quan hệ."
Vãn Tình nắm chặt ly cafe trong tay.
"Lời tôi sắp nói, có lẽ là sẽ rất có lỗi với cô, nhưng đứng trên lập trường
là vợ sắp cưới của A Tùng mà nói, thì tôi cảm thấy bản thân cũng không
có gì là quá đáng cả." Đối phương nhắc nhở Vãn Tình trước.
Nhưng, ba chữ 'vợ sắp cưới' ấy vẫn khiến cô thấy đau đớn. Cô mím môi, cố giả kiên cường nói, "Cô cứ nói đi."
"Chuyện ngày đó tôi cũng nhìn thấy. Có lẽ A Tùng cảm thấy có lỗi với tôi nên
mới mua chiếc nhẫn này tặng cho tôi, hơn nữa cũng đã cầu hôn tôi, anh ấy muốn chúng tôi sẽ cử hành hôn lễ vào tháng sau." Nói đến đây, đối
phương ngừng lại nhìn Vãn Tình. Dường như đang đợi phản ứng của cô.
Vãn Tình chỉ cảm thấy lòng mình quặn đau đến chết lặng. Nếu không phải thật sự yêu cô ấy thì lấy tính cách của Lục Yến Tùng, hẳn là sẽ không cầu
hôn vội vã như vậy đâu?
Thế nhưng, nếu đã yêu người khác, vậy thì lần trước hà cớ gì phải ra mặt giúp mình? Bọn họ hoàn toàn có thể xem
nhau như người xa lạ!
Hít sâu một hơi, cụp xuống hàng mi đang run run, Vãn Tình gian nan mở miệng: "Vậy thì, chúc hai người hạnh phúc...."
"Cảm ơn, tôi biết, tương lai về sau chúng tôi sẽ rất hạnh phúc. Nhưng còn
điều này, tuy rằng thấy không đúng nhưng tôi vẫn mong từ nay trở đi cô
đừng bao giờ xuất hiện trước mặt A Tùng nữa. Mặc dù tôi rất chắc chắn A
Tùng chỉ thật lòng yêu mỗi mình tôi, nhưng tôi cũng rất ích kỷ, vẫn sẽ
để ý đến chuyện trong quá khứ của hai người." Đối phương nói chuyện vô
cùng thẳng thắn. Còn mang theo ý cười thản nhiên, gần như khiến người ta không thể nào cự tuyệt.
"Tôi hiểu ý cô rồi, cô yên tâm...." Vãn
Tình cười khổ. Không có người phụ nữ nào có thể chịu được bạn trai của
mình, không, phải nói là người chồng tương lai của mình còn gặp mặt bạn
gái cũ.
"Tôi biết mình nên làm gì. Nếu không còn việc gì nữa vậy tôi xin phép đi trước, trong công ty còn rất nhiều việc cần làm."
"Được, quấy rầy cô rồi, cô bận thì mau đi đi." Đối phương phất tay chào tạm
biệt cô. Chiếc nhẫn đeo trên tay lại lần nữa lóa sáng trước mắt cô.
Đi ra khỏi quán cafe, Vãn Tình mỉm cười, cười tới ra nước mắt. Lần này… Thật sự phải nói chào tạm biệt với trước kia rồi!
Cũng không cho phép cô có một chút lưu luyến nào nữa....
*****
Bóng đêm thâm trầm.
Lục Yến Tùng đứng ngoài ban công ngước mặt nhìn bầu trời đầy sao vô biên.
Nắm chặt điện thoại trong tay. Dãy số nào đó sớm đã biết mất khỏi ký ức
của anh, thế nhưng lại khắc sâu vào đáy lòng.
Anh đã từng cho
rằng, anh sẽ không bao giờ điện cho số này nữa. Thế nhưng...Chết tiệt,
hiện giờ nó lại lởn vởn trong đống ký ức kia.
Ngửa đầu dốc một
hơi cạn sạch rượu