Snack's 1967
Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212730

Bình chọn: 9.5.00/10/1273 lượt.

ấy nhiễu, Vãn Tình cựa quậy mình không yên khẽ ậm ờ mấy tiếng. Ngủ như thế nhất định là rất khó chịu.

Lục Yến Tùng dùng chăn mỏng quấn lấy cả người cô sau đó bế cô lên.

Cô ‘ưm’ một tiếng rồi từ từ mở mắt ra. Vẻ mặt dịu dàng của Lục Yến Tùng ở trước mắt khiến cô giật mình hoảng sợ.

Lục Yến Tùng thế này chỉ khi xuất hiện ở trước mặt chị họ anh. Mặc khác của anh, chính là thế này sao?

Không có chút phòng bị nào, cũng không có sự lạnh lùng nghiêm nghị... Anh như vậy, so với Lục Yến Tùng của thường ngày dường như dễ tiếp xúc hơn

nhiều.

"Tôi ngủ quên mất." Mấp máy môi một lúc rồi cũng mở miệng nói.

Nghe thấy giọng nói mơ màng của cô, Lục Yến Tùng mới phát hiện cô đã tỉnh.

Sắc mặt gần như lập tức trở nên rét lạnh, làm gì còn vẻ dịu dàng lúc nãy nữa. Khuôn mặt kia thay đổi cực nhanh, chừng như muốn để cho Vãn Tình

nghĩ rằng, giây phút cô thấy chỉ là đang nằm mơ thôi.

"Lên lầu ngủ!" Anh không đặt cô xuống, mà bế đi thẳng luôn lên lầu.

"Mấy giờ rồi?" Vãn Tình hỏi.

"Hơn hai giờ sáng."

"Vậy... Thiên Tình có tin tức gì không?" Vãn Tình nhíu mày hỏi.

Lục Yến Tùng cũng đoán ra được chuyện đầu tiên cô hỏi sau khi tỉnh lại nhất định là chuyện này.

Không muốn cô ngủ mà vẫn thấp thỏm trong lòng, anh đành gật đầu nói dối: "Thi Nam Sênh có điện thoại báo đã tìm được em gái của em rồi."

Sự thật thì... Làm gì có chuyện đó chứ!

Lúc nãy anh có gọi điện cho Thi Nam Sênh, nhưng điện thoại vẫn không kết nối được.

Không phải luôn cả anh ta cũng gặp chuyện gì rồi chứ? Đương nhiên anh sẽ không nói cho Vãn Tình biết suy nghĩ này của mình.

"Có thật không? Anh ta gọi điện rồi hả?" Vãn Tình vừa mừng vừa sợ, hai mắt vốn mơ hồ lập tức sáng ngời lên.

Nét mặt ấy khiến Lục Yến Tùng như bị hớp hồn trong giây lát.

Cảnh Vãn Tình... Người phụ nữ này rõ ràng là con gái của bà ta, mục đích

tiếp cận cô rõ ràng cũng chỉ vì muốn trả thù. Thế nhưng, kết quả chính

bản thân anh đã từng bước từng bước bị cô mê hoặc.....

"Anh sao

vậy?" Vãn Tình thấy hồi lâu mà anh vẫn không lên tiếng, hoài nghi hỏi,

"Có phải anh ta vẫn chưa tìm được Thiên Tình không?"

Lúc này Lục

Yến Tùng mới hoàn hồn lại, nghe thấy câu hỏi nghi ngờ của cô anh sầm mặt nói, "Có lúc nào tôi gạt em chưa? Em yên tâm đi, đã tìm được em gái em

rồi. Chỉ vì em đang ngủ cho nên mới không đánh thức em dậy thôi."

Nghe anh nói vậy, Vãn Tình mới thấy yên lòng, "Vậy tốt quá, cuộc họp báo ngày mai có thể tiến hành thuận lợi rồi."

"... Ừ." Bản thân Lục Yến Tùng cũng không nắm chắc, nhưng lại không thể không gật đầu.

******

Bế Vãn Tình đi về phòng ngủ của mình, đây là lần đầu tiên Vãn Tình nhìn

thấy căn phòng ngủ này. Còn chưa vào hẳn bên trong đã ngửi thấy hơi thở

thuộc về anh.

Cô có vẻ khó xử nói, "Có phòng khách không? Tôi ngủ ở phòng cho khách được rồi."

Một khi đã biết Lục Yến Tùng tiếp cận mình có mục đích, hơn nữa giữa họ

hiện cũng không còn quan hệ gì, riêng bản thân cô cũng không muốn đón

nhận thêm bất kỳ quan hệ nào với anh nữa. Như thế này sẽ khiến cô càng

thêm xấu hổ hơn thôi.

Lục Yến Tùng rũ mắt nhìn cô.

Cô né tránh tầm mắt của anh, mím môi nói: "Anh thả tôi xuống trước đi, tôi tìm đại chỗ nào ngủ cũng được."

"Cảnh Vãn Tình, đây đâu lần đầu tiên chúng ta ngủ chung..."

"Lần này không giống." Vãn Tình quả quyết cắt ngang lời anh. Cô giãy giụa

muốn trượt xuống, khiến tấm chăn mỏng khoác trên người rơi xuống đất. Cô sửng sốt, nghĩ có lẽ anh đắp nó cho mình mà thật sự không dám tin. Cô

cúi người nhặt chăn lên ôm vào trong ngực.

Sau đó lại nghe thấy giọng nói lạnh băng của anh hỏi: "Có gì không giống?"

"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ…" Cô nhìn ánh mắt mỗi lúc càng

lạnh đi của Lục Yến Tùng, dường như còn có chút tình cảm phức tạp đang

chảy cuồn cuộn nơi đáy mắt sâu thẳm kia.

Anh mím môi, không nói một tiếng nào đợi Vãn Tình nói tiếp.

"Hiện tại tôi chỉ muốn phát triển mối quan hệ bình thường nhất với anh, không muốn có....sự ràng buộc nào khác......" Nói đến câu cuối cùng, cô cảm

thấy không khí chung quanh như bị đóng băng.

"Cho nên theo ý của em, nếu chúng ta lên giường là quan hệ không bình thường."

Đúng! Ý của cô chính là vậy.

"Chúng ta không phải người yêu, thậm chí ngay cả... tình yêu cũng không có."

Lúc nói xong câu đó, cô hơi rủ mắt xuống. Liếc thấy bàn tay Lục Yến Tùng buông ở bên người siết chặt lại.

"Sao lại không có tình yêu?"

Lục Yến Tùng cười lạnh, vươn tay chế trụ cằm của Vãn Tình, "Cảnh Vãn

Tình, em phải yêu cho dù là đóng giả đi nữa! Em đóng kịch vẫn còn chưa

đủ trình độ đâu!"

Vãn Tình nhìn anh, đáy lòng hơi chua xót, "Tôi

sẽ cố gắng, nhưng ở phương diện này....Thật xin lỗi." Cô không thể nhìn

thấu được người đàn ông này. Rõ ràng là không thích cô, vậy mà hết lần

này đến lần khác lại muốn có tình yêu của cô... mặc dù biết rõ chỉ là

giả. Không! Có lẽ đã sớm không phải là giả nữa...

Ngay cả bản thân cô cũng không biết rõ.

Sự kiên quyết nơi đáy mắt cô, khiến hai mắt của Lục Yến Tùng càng thêm ảm

đạm hơn. Nhìn chằm chằm cô, ánh mắt bén ngót như thể muốn cứa nát cô ra

vậy.

Vãn Tình nín thở nhìn anh, một lúc sau