
yệt vọng, trong đầu Thiên Tình bỗng nảy sinh một ý nghĩ. Cô nghĩ, nếu tối nay không trốn thoát được, cô thà chết chứ không để bọn chúng
làm nhục!
Cô không muốn sống tiếp với bộ dạng bết bát này. Cô
không có dũng khí đối mặt với mọi người, càng không có cách nào để đối
mặt với Thi Nam Sênh.... Cô đã dơ bẩn rồi, sao có thể xứng với anh được
chứ?
"Không hay rồi! Không hay rồi!!" Đột nhiên cửa nhà xưởng bị đẩy ra, có người xông vào kêu to.
"A Đức chết tiệt, không thấy bọn tao đang chơi vui sao? Kêu la cái gì!" Có người mắng.
Gã tên A Đức kia xông vào, vội vàng kéo A Cường đang cởi quần ra giáng cho hắn một bạt tai.
"Mày còn chơi cái rắm! Lão đại dẫn Asy tới kìa!"
"Mày... Này nói ai?" Mọi người đều kinh hoảng, hai mắt như muốn rớt ra ngoài.
"Asy!!"
Trời ơi! Người đàn ông thần bí nhất, tàn nhẫn nhất, tuyệt tình nhất trong truyền thuyết, sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây?
Người này càng khiến người ta sợ hãi hơn cả lão đại mấy trăm lần! Hơn nữa,
trong số tất cả những người ở đây, ai cũng chưa từng nhìn thấy Asy bao
giờ.
Vẻ mặt mọi người đều vô cùng bàng hoàng, A Cường càng không dám đụng vàoThiên Tình nữa, vội vàng mặc quần vào.
Được gã buông ra, Thiên Tình cảm thấy sức lực toàn thân giống như bị rút sạch hết, xụi lơ ngã sóng xoài ra nền đất.
Bụng mỗi lúc càng đau dữ dội hơn. Cô cắn chặt môi tưởng chừng muốn rỉ ra máu.
Khi Thi Nam Sênh và Asy cùng tiến vào thì thấy một màn này.
Lúc nhìn thấy Thiên Tình quần áo tả tơi, yếu ớt thở dốc nằm trên mặt đất, anh thấy hô hấp của mình như tắc nghẽn lại.
Anh như mất đi lý trí điên cuồng rống lên: "Ai đụng vào cô ấy? Mẹ kiếp chúng mày, ai dám đụng vào cô ấy?"
Không gian nhà xưởng lập tức im phăng phắc, không ai dám nói gì cả.
Nhà xưởng vốn đang huyên náo ầm ĩ đến ngút trời lập tức bị tiếng quát lạnh
lẽo thấy xương này làm cho im bặt. Mọi người đều im lặng như ve sầu mùa
đông, chỉ sợ mở miệng sẽ bị một súng nổ ngay đầu.
Bởi vì, khắp
nhà xưởng lúc này đã bị mười mấy người áo đen bao vây. Còn vị Asy thần
bí kia đang dùng súng chỉa vào đầu của lão đại bọn họ.
Thi Nam
Sênh khom người, nâng Thiên Tình dậy, ôm vào lòng, "Thiên Tình... Thiên
Tình..." Anh đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô.
Thi Nam Sênh cởi áo khoác ra, bao chặt lấy toàn thân quần áo không chỉnh tề của cô.
"Anh... Cuối cùn cũng đến rồi..." Nhín thấy khuôn mặt điển trai đầy lo lắng
kia, hai mắt Thiên Tình rưng rưng, nước mắt lăn xuống càng nhiều hơn.
Bàn tay nhỏ bé nắm chặt ống tay áo anh. Nhíu mày, hơi thở mong manh thì
thào: "Đau quá...em đau bụng quá..."
Asy thấy cảnh này, hàng mày
rậm tuyệt đẹp đến mức khó tin kia không nhịn được nhíu lại. Thoáng siết
chặt khẩu súng trong tay, để trên đầu gã lão đại.
Nhưng anh ta
chỉ nhẹ nhàng mở miệng: "Ai đụng vào cô ấy thì bảo tên đó chủ động bước
ra, nếu không, hậu quả tao không chịu trách nhiệm." Giọng nói mềm mại
nhưng hiệu quả rất đáng sợ. Cảm giác áp bức bẩm sinh này khiến người
thường không thể không e dè.
"Ai... Ai làm? Còn không mau nói cho Asy biết!" Lão đại run rẩy mở miệng hỏi, không thèm quan tâm đến hình
tượng ở trước mặt thủ hạ nữa.
"Là A Cường làm!" Tất cả mọi người không dám chậm trễ, chỉ thẳng vào A Cường.
Hai tầm mắt lạnh thấu xương cùng bắn về phía A Cường. Quả thật chỉ muốn lấy mạng của gã ngay tại chỗ. Toàn thân gã ta không có chút tiền đồ lập tức quỳ xuống đất, "Tôi... Tôi không đụng vào cô ấy! Vẫn chưa đụng vào cô
ấy!"
Vẫn chưa đụng vào cô ấy? Nói cách khác, chỉ cần bọn họ đến chậm thêm chút nữa thì Thiên Tình đã bị gã làm nhục.
Thi Nam Sênh xông lên, cướp lấy khẩu súng trong tay Asy, muốn nổ cho gã ta một phát súng kết thúc.
Asy nhanh chóng trước một bước giữ tay anh lại, "Loại người này giao cho
tôi giải quyết đi, đừng vấy bẩn tay anh. Anh đưa người của anh đi bệnh
viện trước đi đã, những người ở đây, một người tôi cũng không bỏ qua."
Thi Nam Sênh biết, Asy làm vậy là không hy vọng anh gánh tội sát nhân trên
lưng. Hơn nữa, Thiên Tình thật sự đã đau đến không chịu nổi rồi. Nhìn
khuôn mặt nhỏ tái nhợt kia, Thi Nam Sênh không dám chần chừ thêm nữa.
"Người anh em, lần này là tôi nợ cậu! Sau này có việc gì, tôi nhất định sẽ bất chất tất cả để trả ơn cậu!"
Asy mỉm cười, ăn ý đấm vào ngực anh một cái, xem như là kiểu giao ước đặc biệt giữa hai người đàn ông.
*****
Vừa bế Thiên Tình đi ra khỏi nhà xưởng, liền nghe thấy phía sau vang lên
mấy tiếng súng liên tiếp. Đi theo từng phát súng là tiếng la hét thảm
thiết.
Thiên Tình cuộn người sát vào lòng anh, người run lên bần
bật. Trên mặt xuất hiện lấm tấm từng lớp mồ hôi lạnh, ngay cả lòng bàn
tay cũng lạnh ngắt.
Thi Nam Sênh bế cô lên xe, cài dây an toàn
xong vẫn còn nắm chặt tay cô, "Thiên Tình, đừng sợ, đã có anh ở bên em
rồi....." Anh thì thào trấn an cô, nắm chặt lấy tay cô, muốn truyền sức
lực của mình sang cho cô, "Cố gắng chịu đựng thêm chút nữa...." Sau đó
chiếc xe phóng nhanh, lao thẳng đến bệnh viện.
Trước khi Thiên
Tình đau đến muốn ngất xỉu, cuối cùng cũng đã tới được bệnh viện. Bởi vì đã sớm gọi điện báo trước, nên