
Cố Mộ Bạch, cho dù chỉ là một thư kí cũng thực
đáng giá.
Thương
anh, không phải vì muốn mình trở nên đặc biệt, mà hi vọng anh sẽ hạnh phúc hơn
so với chính mình. Thương anh, không phải vì muốn nắm giữ anh, mà chỉ cần có
thể ở gần anh, như vậy đối với cô mà nói cũng đã đủ.
Thế
nhưng, khi cô nghe Kiều Vi nói câu chia tay, lòng của cô so với khi Kiều Vi và
Cố Mộ Bạch ở chung một chỗ lại càng đau hơn.
Trong
lòng cười khổ, chính mình không phải là nên vui mừng hay sao??? Nếu đúng là đối
với Cố Mộ Bạch thật yêu, thì khi bọn họ chia tay, cô nên chạy đến ngoại ô để
bắn pháo hoa ăn mừng mới đúng.
Tình
yêu đúng là thiên trường địa cửu, không có người nào yêu Cố Mộ Bạch nhiều hơn
so với cô yêu. Nhưng mà hiện tại trong
lòng cô rất tức giận, Quý Ly Ly thậm chí ngay cả nghĩ cũng không ra, nếu như Cố
Mộ Bạch nghe được lời nói chia tay của Kiều Vi thì biểu cảm của anh sẽ như thế
nào, môi dưới căng ra, không nói lời nào, con người trong mắt trở nên ôn nhu
chỉ vì Kiều Vi đột nhiên trở lạnh như băng, xung quanh cũng bị khí ép hạ xuống. Chính là anh kế tiếp sẽ
làm sao??? Anh thực sẽ hạ mình, vứt bỏ đi sự lãnh khốc và tôn nghiêm để níu kéo
Kiều Vi đừng đi chứ? Hay là trong chớp mắt xoay người rời đi, Quý Ly Ly nghĩ
không ra, cũng không muốn nghĩ đến cái cảnh tượng đó, cô sẽ rất nhức đầu, bởi
vì hôm qua cô phải làm dự án của hai công ty nên chỉ ngủ được 3 tiếng và vì cô
sắp phải đối mặt với Kiều Vi.
Kiều
Vi cùng Cố Mộ Bạch yêu nhau, cô không hận, trong lòng chỉ tràn ngập sự chúc
phúc, bạn tốt cùng người mình yêu ở một chỗ, cô không oán trách, thế nhưng Kiều
Vi lại muốn vứt bỏ Cố Mộ Bạch, cô sợ là muốn hận người bạn tốt này.
Hiện
tại, cô cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, đến nơi cô thực thong thả,
cũng nghĩ tới trường hợp khó xử khi đối mặt, Quý Ly Ly dừng xe, trước mặt là
quán cà phê. Trong khoảng sân rộng lớn liền tìm chỗ để đợi người. Quý Ly Ly
cước bộ có chút lơ mơ, tốc độ nhanh chậm nhưng không có giảm xuống, bước đi
nhanh, cao ngất, kiên cường đứng trước mặt Kiều Vi, cô không rõ nhìn Kiều Vi,
đem ánh mắt hạ xuống, thanh âm lạnh lùng vang lên thực giống như người không
quen biết lẫn nhau:
“Tiếp
tục nói đi, đem những dự định muốn nói cho Cố Mộ Bạch, hiện tại tất thảy nói
cho mình nghe.”
Mí
mắt Kiều Vi run rẩy, dường như không dám ngẩng đầu, cô vừa muốn đem lời nói ra
nhưng mà vừa đến đầu lưỡi lại nuốt trở về. Trong lòng cô đúng là sợ Quý Ly Ly,
cùng Ly Ly làm bạn bè tốt đã nhiều năm nhưng cô vẫn luôn kính nể người bạn này.
Nếu như muốn dùng hai loại động vật để ví về cô và Quý Ly Ly, cô cảm thấy mình
giống như một con mèo lười biếng và mơ hồ, như vậy thì Ly Ly sẽ giống như một
con lạc đà, vẫn luôn cố chấp và bền vững trong sa mạc, đúng là một loài động
vật vừa huyền bí vừa lạnh nhạt.
Đương
nhiên, Kiều Vi cũng công nhận Quý Ly Ly đối với mình phi thường tốt, khi mình
đau khổ và cần người an ủi nhất người đầu tiên xuất hiện trước mặt mình cũng
luôn luôn là Ly Ly. Giống như bây giờ, cô muốn cùng Cố Mộ Bạch chia tay, xuất
hiện trước mặt cô không phải người nào khác mà chính là người bạn tốt mà cô
kính nể. Nhưng mà, vào lúc này, Kiều Vi rất sợ khi gặp phải cô, vì cái gì nói
không nên lời, có lẽ là hổ thẹn với lời chúc phúc của người bạn tốt.
Quý
Ly Ly đã từng nhắc nhở cô, đời này sẽ không có ai giống như Cố Mộ Bạch yêu
thương cô như thế, nhất định phải quý trọng thật tốt người đàn ông này! Thế
nhưng cô đã không giữ lời, loại tình cảm này giống như đồ vật này nọ chưa từng
có nguyên tắc của nó, giống như lúc trước cô không một chút do dự yêu Cố Mộ
Bạch nhưng hiện tại cô không thể không do dự mà yêu một người.
Nghĩ
đến khoé mũi có chút đau xót, nhưng lại không khóc, cô mím môi, mở mắt to, rốt
cục chịu không đựơc khóc rống lên.
Quý
Ly Ly vẫn khoanh tay, lạnh lùng ngồi đối diện với Kiều Vi, đối với nước mắt cô
chỉ thờ ơ. Sắc mặt Kiều Vi tiều tuỵ, thống khổ, nhìn ra được mấy ngày nay cô
cũng sống không dễ chịu, chí ít nội tâm của cô thực rối rắm.
“Ly Ly, cậu chậm rãi ngồi
xuống, nghe mình nói.”
Kiều
Vi lấy tay che mặt, nước mắt từ từ tràn ra ngoài, trong lòng Quý Ly Ly cũng
không đành lòng, cuối cùng thở dài một hơi, nhìn về phía đối diện.
“Nếu
cậu đã quyết định chia tay, sao hiện tại còn muốn khóc? Là muốn tranh thủ sự
đồng cảm của mình, làm cho mình đứng bên cạnh cậu ủng hộ cậu chia tay sao?” Quý
Ly Ly nắm thật chặt tay, sắc mặt khó coi giống như một khối nham thạch.
“Mình
cùng Cố Mộ Bạch mất công nhiều năm như vậy, chẳng lẽ mình cùng anh ấy làm điều
gì sai với cậu? Mình và anh ấy không còn là bạn. Nhìn thấy hai người chia tay
mỗi người mỗi ngã, cậu chẳng lẽ còn mong mình sẽ ra sức giúp đỡ cậu?”
“Ly
Ly...” Kiều Vi liếc mắt nhìn người bạn tốt của mình, nhìn cái dạng khóc thương
tâm của cô thật có thể làm cho lòng đàn ông tan nát. Thế nhưng, người cô phải
đối mặt chính là người luôn có danh xưng lạnh nhạt trong thương trường - thư kí
tổng giám đốc. Lòng của cô so với đàn ông còn cứng rắn hơn nhiều.
Kiều
Vi nghẹn ngào nói: “Mình yêu Cố