Tổng Giám Đốc Lên Giường Đi

Tổng Giám Đốc Lên Giường Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322903

Bình chọn: 8.5.00/10/290 lượt.

Mộ Bạch rốt cục là nghĩ như thế nào?

Hiện tại Ly Ly quả thật không dám nói mình hiểu rõ Mộ Bạch, chẳng hạn như bây

giờ, cô hoàn toàn không nghĩ ra, Mộ Bạch lại để cho cô làm việc trong phòng của

tổng giám đốc, rốt cuộc là vì cái gì? Ở cùng phòng làm việc với người đàn ông

mà cô yêu, làm sao cô có thể chuyên tâm làm việc được đây?

Khuôn mặt kia thực sự họa thủy, cúi đầu nhìn đống tài liệu, đàn ông kia quả

thật có sức hấp dẫn rất lớn, mỗi lần nhìn Mộ Bạch, lòng cô như rớt xuống đáy

cốc, lại không ngừng mà nhảy loạn.

Hơn nữa sau khi bọn họ gặp nhau, người đàn ông này dường như không nhớ rõ về

chuyện đêm đó, hơn nữa giống như đổi tính, đối với cô hết sức ôn nhu... Thần à,

Mộ Bạch là một đàn ông lãnh khốc, thoáng chốc lại trở nên ôn nhu, thật làm cho

cô có chút không tiêu hóa được. Cô thà bị anh gào, thét với cô, chửi mắng cô,

không cho cô ở gần anh, dù sao cũng sống dễ chịu hơn. Hiện tại nhìn bộ dạng của

anh... Khẩu phật tâm xà.

Ly Ly à Ly Ly, cô rốt cuộc đang làm cái gì, tại sao lại đổi ngược hết rồi?

Mộ Bạch đối tốt với cô, không phải cô nên cảm thấy dễ chịu sao?

Trong lòng Ly Ly tự mắng chính bản thân mình, rõ ràng cô yêu anh, tại sao bây

giờ lại mất đi tự tin thế này, **** không phải chỉ mới bắt đầu thôi sao? Cô cần

kiên trì nổ lực mới phải?

Quyết định xong, Ly ly hít vào một hơi, lần thứ 18 liếc mắt nhìn Mộ Bạch, lén

lén lút lút đi đến trước bàn làm việc của anh.

Mộ Bạch rất là chăm chú coi tài liệu, nhưng mà Ly Ly còn có chút lí trí, cô

phát hiện Mộ Bạch đã xem xấp văn kiện này đã hơn nửa giờ rồi nhưng vẫn chưa có

lật sang trang.

Anh tựa hồ rất nghiêm túc, khóe môi nhếch lên cười một chút, không ngẩng đầu mà

tiếp tục xem văn kiện, bên tai có một thanh âm va chạm nhau, chỉ nghe thấy Ly

Ly kêu anh một tiếng, anh ngẩng đầu lên, sững sờ tại chỗ ngồi.

Cuối cùng, khóe miệng Mộ Bạch có chút co rút, thanh âm trầm thấp nói: “Ly

Ly...”

Ly Ly mập mờ cười một tiếng, một phen rút văn kiện trong tay anh ra, ngồi lên

bàn làm việc của anh, để lộ ra bắp đùi trắng noãn, một tay đùa giỡn tóc, một

tay kia chống eo, hướng về phía Mộ Bạch bắn điện, nũng nịu hô: “Mộ Bạch”

Lần này, không chỉ khóe miệng mà ngay cả khóe mắt của anh cũng có chút co rút:

“Ly Ly, em ở đây làm gì? Trong mắt em có cát?”

“...” Ly Ly thầm nghĩ: Bản thân mình quả thật không thích hợp với bộ dáng hiện

giờ, cứ cho là thẳng đến Bá Vương Ngạnh thượng cung đi!

Cô mộ phen nắm lấy cà vạt của Mộ Bạch kéo đến trước mặt mình, khoảng cách chỉ

khoảng vài milimet, môi của cô lướt nhẹ qua cánh môi lạnh như băng của anh, thở

ra hơi nóng: “Anh...”

Ly Ly cũng thực không biết mình đang chuẩn bị làm cái gì?

Cô ấp úng cả buổi: “Anh” cũng không nói ra cái nguyên do nào.

“Anh cái gì?” Mộ Bạch buồn cười hỏi.

“Anh, cái đó... có đói bụng không?”

Mộ Bạch nhíu mi, khóe miệng cười càng sâu: “Cái vấn đề này rất khó trả lời, em

hỏi tôi có đói không...”

Anh thừa dịp Ly Ly còn đang ngây người, đột nhiên đem cô ôm đến trên đùi “Vậy

thì em có muốn hỏi tôi một địa phương không an phận... ?”

Khi Ly Ly ngồi giữa hai chân của Mộ Bạch, cảm giác được có một vật cứng, cô bị

dọa sợ đến mức không dám nói tiếng nào. Cô nghĩ muốn nhảy ra khỏi người anh.

Ai ngờ phản ứng của Mộ Bạch nhanh hơn, chặt chẽ ôm hông của cô, để cho cô không

thể động đậy: “Em còn lộn xộn, tôi không bảo đảm kế tiếp tôi sẽ làm ra cái loại

sự tình gì?”

Lần này, Ly Ly rất hiểu, Mộ Bạch sẽ một lần nữa trêu chọc cô, cô làm sao có thể

khoanh tay chờ chết? Không chống lại Mộ Bạch, cô không phải là Ly Ly!



Ly Ly bỗng cười một

tiếng, hai tay ôm chặt cổ của Mộ Bạch, cố tình giãy giụa vòng eo, thấy nét mặt

của Mộ Bạch đột nhiên cứng đờ, lại càng vui vẻ cười, cô cúi đầu cắn vành tai

của anh một cái.

“Anh sẽ trêu ghẹo em ư?”

“Em...” Mộ Bạch nhìn cô đắc ý, thế nhưng trong cơ thể anh có một ngọn lửa muốn

phun trào ra ngoài.

Tâm tình của Ly Ly thật sự rất tốt, cô chạy đến cách đo không xa, đưa lưng về

phía Mộ Bạch, lấy tay vén cái váy lên, để lộ một cái quần lót màu đỏ, nghịch

ngợm nhéo mông anh một cái, rồi cười ha ha, xoay người rời đi.

“Tổng giám đốc Cố, anh đói bụng, buổi tối, tôi sẽ tự mình đem đến cho anh...”

Ly Ly mập mờ nháy mắt mấy cái, sau đó cố nín cười mà nói:

“Chúng ta nên chăm chỉ làm việc hơn”.

Mộ Bạch bĩu môi: “Tạm thời bỏ qua cho em, không cho phép nhìn lén tôi, bằng

không tôi liền ở trong này ăn sạch em.”

Tình yêu, tình yêu.

Rất nhiều người không thể biết được cái gì là tình yêu? Hoặc có lẽ mình phải

dùng thứ gì đó để đổi lấy tình yêu, bất quá cũng được một lần yêu vui vẻ.

Ly Ly không xác định được Mộ Bạch có phải hay không đã yêu cô, hay chẳng qua

chỉ là để tiêu khiển giải sầu mà thôi...

Nhưng anh không nói, cô cũng không hỏi.

Thật ra Ly Ly đúng là không có tự tin, mặc dù cô thề son sắt, vỗ vai vỗ ngực,

dõng dạc mà khoác loác, nói Mộ Bạch sẽ yêu mình! Nhưng mà tình yêu này đau

giống như một lời thề, thề thốt có thể khiến cho cô thành công sao?

Ly Ly rất tự tin.

Nhưng một khi đối mặt với Mộ Bạch, mọi sự tự tin của cô đều hóa tan thành mây

khói


80s toys - Atari. I still have