
Vượng, có chút hưng phấn cùng mong chờ nói:
“ nếu chị Văn Hinh đã bận, thì tối nay chúng mình cùng đi chứ?”
Ai ngờ, A Vượng căn bản không để ý tới cô, mà lo lắng hỏi Văn Hinh:
“ Cô có chuyện gì? Rất quan trọng sao? Có muốn tôi giúp một tay không?”
"Không cần, tự tôi có thể giải quyết được,”
Văn Hinh vội nói, rồi nhìn Tần Vũ, sau đó nói với A Vượng.
“ Cậu và Tần Vũ đi xem đi, không cần để ý đến tôi.”
Tần Vũ một bên nghe được gật đầu mạnh, nhưng A Vượng lại có chút mất mác nói:
“ Cô không đi tôi cũng không đi.”
Nói xong, liền đứng dậy rời đi.
Thấy thế, Văn Hinh bất đắc dĩ cười cười, sau đó nói với tần Vũ:
“ Sau này còn có cơ hội.” Tần Vũ nhìn bóng lưng A Vượng rời đi, trên mặt lộ ra một vẻ bi thương,
“ cảm ơn chị, Văn Hinh Tỷ!”
Cô cảm kích nhìn Văn Hinh, cười cười, rồi cũng xoay người bỏ đi.
Đợi bọn họ đi khỏi, Văn Hinh lại tiếp tục rửa bát , trong lòng cô không nhừng cảm khái, tựa như nơi nào mình đều được quan tâm vậy.
“ Bên kia có tin tức gì của Văn Hinh chưa?”
Trên đường đi tề Nhân Kiệt vừa lo lắng vừa gọi điện thoại cho Lăng Hạo Hiên, tìm kiếm khắp nơi, muốn tìm bóng dáng nhỏ nhắn ấy.
Vì hôm nay là chủ nhật, nên xe cộ đi lại đông hơn bình thường, tựa như gấp ba lần, nên bảo anh tìm một người trong số một đám người như vậy quả thực là khó như tìm cách lên trời.
Nhưng mà, dù vậy , anh vẫn kiên trì không ngừng tìm kiếm, đã nửa tháng trôi qua, chơ tới bây giờ vẫn chưa dừng lại việc tìm kiếm cô.
Cô gái này, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã bị cô thu hút hoàn hoàn. Không chỉ bởi vì cô giống Tiểu Ảnh, ngay cả tính khí cũng giống nhau, khiến anh không ngừng tin tưởng, cô nhất định là hóa thân của Tiểu ảnh.
( chỗ này muốn đạp tác giả)
Vì vậy, bất luận như thế nào anh cũng phải tìm được ô, sau đó anh sẽ bảo vệ cô thật tốt, sẽ không bao giờ để cô phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Bên này, Lăng Hạo Hiên cũng không ngừng chen vào đám người, nhìn xung quanh,
“ vẫn không thấy, tôi đã tìm nhiều lần, cũng không thấy bóng dáng cô ấy.”
Trong khoảng thời gian này anh hết sức lo lắng, nóng nảy, nửa tháng này, anh không có lấy một giấc ngủ ngon, ăn không ngon ngủ không yên.
Ban ngày đi làm buổi tối đi tìm cô, ngay cả ban đêm cũng tìm, cơ hồ không hề ngủ vậy. Chỉ mới nửa tháng, trông anh đã gầy đi nhiều rồi.
Anh không biết rốt cuộc Văn Hinh đi đâu, nhưng mà anh biết, Văn Hinh nhất định là không muốn gây phiền toái cho anh nữa nên mới không chào mà đi.
Nghĩ tới đó, tự đáy lòng của anh không khỏi tức giận, nếu như thật sự cô sợ gây phiền toái, cũng không cần đột nhiên biến mất như vậy, như vậy sẽ khiến anh ngày ngày lo lắng bất an, sợ hãi đi tìm cô khắp nơi, không phải càng gây phiền toái hơn sao!
Đợi khi tìm được cô rồi, nhất định anh sẽ hung hắng mắng một chận mới được
Hai người cứ vừa gọi điện thoại vừa tìm người, cuối cùng lại chạm nhau cùng một chỗ.
Tề Nhân Kiệt nhìn Lăng Hạo Hiên đang đứng dối diện mình, đột nhiên cười lên, sau đó vẫn giữ điện thoại di động chế giễu Lăng Hạo Hiên
“ xem ra chúng ta thật à tâm ý tương thông, có hay chăng đây chính là duyên phận trong truyền thuyết?”
Anh nói xong, quả nhiên sắc mặt của Lăng Hạo Hiên liền thay đổi, anh càng cười to hơn, tâm tình vô cùng tốt. còn nhiều truyện mới tại Doc Truyen . o r g
Lăng Hạo hiên hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, cúp điện thoại, phía tay trái là một con hẻm nhỉ, mà trong hẻm này hình như có cái quán ăn. Bây giờ đang là buổi trưa, nhiều người đi đường cũng vào nhà ăn đó dùng cơm,. Nhìn bên ngoài, quán ăn kia xem ra buôn bán cũng không tệ lắm.
Tề Nhân Kiệt thấy Lăng Hạo Hiên vẫn nhìn chằm chằm mình , tò mò đi tới, nhìn một chút, thì ra chỉ là một quán ăn vừa tầm, không khỏi buồn cười
“ Anh đói bụng? Vừa đúng tôi cũng đói, chúng ta cùng vào ăn cơm đi.”
Nói rồi đưa tay muốn nắm bả vai Lăng Hạo Hiên, lại bị Lăng Hạo Hiên tránh đi. Tề Nhân Kiệt thấy Lăng Hạo Hiên vẫn nhìn chằm chằm mình , tò mò đi tới, nhìn một chút, thì ra chỉ là một quán ăn vừa tầm, không khỏi buồn cười
“ Anh đói bụng? Vừa đúng tôi cũng đói, chúng ta cùng vào ăn cơm đi.”
Nói rồi đưa tay muốn nắm bả vai Lăng Hạo Hiên, lại bị Lăng Hạo Hiên tránh đi.
“ Tôi không đói, tự anh đi ăn đi.”
Lăng Hạo Hiên tránh bàn tay Tề Nhân Kiệt, trực tiếp xoay người rời đi.
Tề Nhân Kiệt nhìn bóng dáng Lăng hạo Hiên rời đi, môi mỏng nhàn nhạt nhếch lên, lọ ra vẻ mặt buồn cười. Sau đó anh nghiêng đầu nhìn về phía quán ăn kia, nhíu mày, ánh mắt lộ ra một tia chán ghét, ngay sau đó cũng nhanh chóng rời đi.
Đúng lúc Tề Nhân Kiệt xoay người rời đi, trong giây lát một bóng dáng nhỏ nhắn đi ra từ quán ăn kia, trong tay cầm một túi đồ ăn thừa đổ đi. Người nọ đem túi đồ ném vào thùng rác, vừa lúc nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi từ trong quán ăn hô lớn:
“ Văn Hinh, Cao đại ca tìm cô!”
“ Đến đây.”
Văn Hinh đáp, sau đó chạy như bay tới bên đó, sau đó cùng A Vượng đi vào.
Lúc này, trong lòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Overlord, Du Thần Ích đang cúi đầu xem báo cáo. Đúng lúc, Lam dật Thần không thèm gõ cửa đã tiến vào, Du Thần Ích nhìn hắn, không vui nói:
“ Chẳ