
ta đã định từ trước vẫn là của cô, còn nữa lần trước bạn cô thay cô trả năm trăm vạn tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, tôi cũng trả lại cho cô. Nhưng nếu như, đứa bé này không phải con cháu nhà họ Du, cô phải bồi thường cho chúng tôi mười triệu, cô thấy thế nào?’
"Có thể!" Văn Hinh không hề nghĩ ngợi mà đáp ứng ngay lập tức, đứa bé trong bụng cô vốn là con Du Thần Ích, cô căn bản không cần suy tính cái gì nữa. hơn nữa lần này, không chỉ có thể xóa đi khoản nợ mười triệu với Du Thần Ích, mà còn có thể trả lại năm trăm vạn mà Lăng hạo Hiên đã thay cô trả, ngoài ra cô còn có được năm trăm vạn, cô còn suy tính cái gì nữa.
“ Vậy thì cô kí tên ở đây .”
Diêu Phương đưa bút và hợp đồng cho Văn Hinh kí, chờ cô kí tên của mình xuống bản hợp đồng, bà cũng kí tên mình.
Hợp đồng được in thành hai bản, một bản được đưa cho Văn Hinh, còn một bản Diêu Phương giữ,
“ Trước cô về phòng nghỉ ngơi đi, hiện giờ cô đang có thai, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều, biết không?’
"Cám ơn, tôi biết rõ rồi.”
Văn Hinh nhẹ nhàng gật đầu với bà, sau đó cầm lấy bản hợp đồng rời khỏi phòng.
Văn Hinh vừa mới rời đi, Lạc Tình đã tiến vào,
“ Bác, bác tìm người phụ nữ kia có việc gì vậy?”
Cô ta đi tới bên cạnh Diêu Phương, vừa định ngồi xuống, lại liếc mắt thấy bản hợp đồng đặt trên bàn trà, mới tò mò cầm lên nhìn.
Nhìn xong, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi,
“ Bác, bác cũng thật sự tin tưởng đứa nhỏ trong bụng cô ta là của anh họ sao?”
Có đánh chết cô ta cũng không tin.
Diêu Phương nâng ly trà trên bàn lên nhấp một ngụm nhỏ , sau đó mới liếc mắt nhìn Lạc Tình, nói:
“ Bác tin.”
Bà nhìn ra được, Văn Hinh cũng không phải loại phụ nữ tùy tiện. quan trọng hơn là, lần này chính Du Thần ích mang cô về, nếu Du Thần Ích đã tin tưởng cô ấy, vậy thì bà không có lí do gì không tin rồi.
Lạc Tình nghe vậy, lập tức ngơ ngẩn, cô chưa bao giờ gặp qua một Diêu Phương như vậy, lại tin tưởng một người ngoài, khiến cô ta đối với Văn Hinh hận lại thêm sâu hơn.
Nhưng mà lúc này, thứ cô quan tâm không phải điều này, mà là…
"Vậy. . . . . . Nếu như đứa bé kia thật sự là của anh họ, bác tính như thế nào?”
Thứ mà cô chân chính quan tâm chính là điều này, bây giờ mặc dù người phụ nữ kia chỉ ở nhà họ Du để chờ sinh đẻ xong, nhưng ai có thể nói chính xác cho cô, biết đâu sau khi Văn Hinh sinh đứa bé ra lại có biến cố gì thì sao?
"Đợi cô ấy sinh xong đứa bé rồi nói sau.”
Diêu Phương cũng không nói sẽ lập tức đuổi Văn Hinh đi , mà bà vẫn lưu lại cho hai bên một con đường sống. bà nhìn ra được, lần này Văn Hinh trở về, thái độ của Du Thần Ích đã thay đổi hẳn. mặc dù vẫn dùng lời lẽ lạnh nhạt, nhưng không giống lúc trước vừa nhìn thấy cô ấy liền bỏ đi, điều này… có phải đại biểu rằng có điều gì đó đang từ từ hình thành giữa hai người họ không?
Lạc Tình nghe vậy, âm thầm cắn môi dưới, xiết chặt bản hợp đồng trong tay. Đột nhiên khóe miệng cô ta gợi lên một tia hung ác, cực kì nguy hiểm, cô ta cười lạnh, ánh mắt xẹt qua bản hợp đồng một chút.
Chờ Lạc Tình đi khỏi, Diêu Phương kêu gì Lý vào phòng,
“ dì Lý, văn Hinh hiện giờ đang có bầu, về sau dì phải chăm sóc kĩ cô ấy hơn, đồ ăn hàng ngày của cô ấy cần được tăng cường dinh dưỡng, cô ấy gầy quá, đối với thai nhi không tốt.”
"Dạ, phu nhân!"
Dì Lý gật đầu, trong lòng vô cùng vui vẻ, bởi vì Diêu Phương quan tâm tới Văn Hinh như vậy, cho dù Diêu Phương không nói, bà cũng sẽ chắm sóc Văn Hinh thật tốt, đứa bé kia thật sự rất khổ.
“ Thôi cháu đi xuống đi.”
Diêu Phương phất phất tay, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
Dì Lý rất nhanh rời đi, Diêu Phương nhìn căn phòng trống trải, gương mặt lộ ra vẻ cô đơn, thương tâm. Cuối cùng, bà dừng tầm mắt ở bức ảnh để trên tủ đầu giường, bức ảnh một người đàn ông trung niên mang thần thái phấn khởi, vui tươi, so với Du Thần Ích giống nhau tới sáu, bảy phần.
Bà từ từ đứng dậy, cầm lấy bức ảnh lên, tỉ mỉ ngắm nhìn, đột nhiên nở nụ cười, nhìn về người trong bức ảnh nói:
“ Lão Du à, nhà họ Du có hậu duệ rồi, ông rất nhanh sẽ làm ông rồi…”
Ban đêm, khắp nơi tối đen như mực, không gian yên tĩnh, lúc này, tất cả mọi người đã tiến vào giấc mộng đẹp. đột nhiên, một bóng dáng nhỏ nhắn từ trong phòng lặng lẽ đi ra ngoài, sau đó lại lặng lẽ bước vào một phòng khác, lúc đi ra, trong tay lại cầm một món đồ.
Sáng ngày hôm sau, khi Văn Hinh vừa rời khỏi giường, dì Lý đã đặc biệt hầm một nồi canh gà nhân sâm cùng cháo tổ yến mang tới cho cô.
"Cám ơn dì, dì Lý.”
Văn Hinh cảm kích nói với dì Lý, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Dì Lý cũng cười, vẻ mặt nhân ái,
“ Mau ăn đi, bây giờ cháu không phải ăn cho một người, về sau ngàn vạn lần không được thích gì ăn đấy, đói phải ăn liền, không được để đứa bé đói bụng, biết không?”
" Cháu Biết!" Văn Hinh nở nụ cười, "Về sau cháu nhất định sẽ nuôi mình trắng trẻo mập mạp, sau đó sẽ sinh một tiểu tử trắng trẻo mập mạp, như vậy mới có thể rời đi được.”
Nghe cô nói vậy, dì Lý lắc đầu , bật cười, Lạc Tình ngồi ở phía đối diện hừ lạnh một tiếng,
“ Cũng còn chưa biết đứa bé trong bụng cô là của ai đâu? Nói không chừng là dã chủng củ