
cười, đưa tay liền tóm được cô đang có ý đồ đi vào phòng tắm, hơi
dùng chút lực liền đem cô lần nữa kéo vào trong ngực, con ngươi đen lại, cười không có hảo ý, "Thì ra là, em mỗi lần nói mệt là gạt anh, tinh
thần rất tốt nha, vậy thì tái chiến mấy lần thôi."
"A ——" Ôn Ngọc Thanh thét chói tai, tay chân luống cuống cầm chăn che thân."Anh anh. . . . . . không biết xấu hổ. . . . . ." Ánh mắt cẩn thận liếc xuống vật
không nên ngắm. Vật kia lại có thể lại "Đứng dậy" rồi, rõ là. . . . . .
Mãnh liệt đem chăn gỡ ra, quẳng ra xa, anh lần nữa thành công đè trên người
cô, cười đến tà tứ, "Bà xã, cho anh ăn no là nghĩa vụ của em, không thể
giở trò nha."
"Dục vọng của anh như động không đáy, ai có thể làm cho no bụng." Cô tiếp tục giãy giụa, mặt cũng hồng đến giống như trái
cà chua.
"Em nha." Đưa tay tóm hai tay của cô, cúi người hôn lên
hai mảnh môi đỏ mọng, lúc này có vẻ có chút om sòm, đem dáng vẻ không
cam lòng cùng tức giận của cô hết thảy nuốt vào bụng.
"A. . . . . . Nạt người. . . . . . Xuống địa ngục đi. . . . . . Dừng lại. . . . .
." Ôn Ngọc Thanh tức giận miệng mắng lớn, không bao giờ nghĩ phải nhỏ
giọng lại, dù sao phòng ngủ cách âm rất tốt.
Một phòng toàn mùi
hoan ái, Ôn Ngọc Thanh nằm trên giường một chút động cũng không có, chỉ
có con ngươi phóng hoả để lộ ra một bụng đầy tức giận cùng không cam
lòng. Tại sao người đàn ông kia lại có tinh thần sảng khoái ôm chính
mình tự đi tắm, thuận tiện lau cho cô? Không công bằng!
"Bà xã, sắp đến giờ cơm trưa, em thật không dậy nổi sao?" Sở Thiên Hàn cười thoả mãn cúi người nhìn.
Cô không muốn động, không có nghĩa là cô không thể di chuyển, không nói hai lời, cầm gối ném qua.
Dễ dàng bắt được gối, anh cười đến vô cùng vui vẻ, hướng cô nháy mắt mấy
cái, suy nghĩ nói: "Bà xã, đột nhiên anh phát hiện ra, thể lực em hình
như tiềm lực vô hạn a." Liếc qua thân thể của cô. Rõ ràng phải mệt mỏi
đến buồn ngủ —— ít nhất trước kia mỗi lần đều vậy, hiện tại anh không
thể không hoài nghi cô là cố ý giả bộ để gạt mình.
Trong lòng căng thẳng, Ôn Ngọc Thanh lấy tức giận che giấu sự hốt hoảng trong lòng, "Đầu heo toàn tình dục."
"Em muốn cùng nhau đi xuống không?" Anh rất nghiêm túc hỏi.
"Đương nhiên là em muốn đi xuống, nếu không không phải là nói cho người phía
dưới biết vừa xảy ra chuyện gì sao?" Bất mãn lầu bầu, cô từ từ xuống
giường, mở tủ quần áo, cau mày quét qua những bộ quần áo kia, nhìn lại
toàn thân một chút không có một chỗ da thịt nào còn lành lặn, chán ghét
cầm lấy một bộ quần áo thoải mái, đây là Sở đại công tử nói rõ muốn mua
quần áo tình nhân, cô vô cùng chán ghét, nhưng trước mắt hình như chỉ có nó mới có thể che lấp dấu vết hoan ái trên người.
Nhìn vợ chồng
Sở thị một trước một sau xuống lầu, hơn nữa Sở mỗ tinh thần sảng khoái
đến thần tiên cũng biểu tình hâm mộ, Lý Tử Minh nở nụ cười ái muội.
Sở Thiên Hàn hảo tâm liếc nhìn hắn một cái, không thèm so đo.
"Thiếu phu nhân, Thiên Hàn cùng cô nói chuyện gì đến nửa ngày?" Lý Tử Minh
nhìn đồng hồ một chút, tiếp tục nói: "Gần hai giờ đồng hồ a."
Lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, Ôn Ngọc Thanh thản nhiên nói: "Nếu có thể
nói cho anh biết thì vừa rồi anh ấy đã nói ở phòng khách."
Lý Tử
Minh cảm thấy xấu hổ sờ sờ mũi. Vị Sở thái thái này có chút sắc sảo, cảm giác không phải là người dễ bị người khác ăn hiếp.
"Ngọc Thanh, buổi chiều chúng ta đi dạo phố." Sở Thiên Bích vui vẻ nằm sấp quay lại.
Ôn Ngọc Thanh thờ ơ nói: "Chị nhớ hình như anh trai em muốn giảm một nửa tiền tiêu vặt của ai đấy."
"Dùng của chị mà." Sở Thiên Bích cười nói.
Khoé miệng khẽ giật, cô bất đắc dĩ lắc đầu. Thôi, dù sao hóa đơn cũng không
phải là mình trả, không bằng để Thiên Bích dùng, thuận tiện giúp mình xả tức.
"Em gái, anh nói em có thể dùng thẻ của chị dâu sao?" Sở Thiên Hàn nhìn sang.
"Cũng không nói không thể dùng a, còn nữa, tại sao anh không chịu cho em thẻ phụ?" Sở Thiên Bích nhảy về phía trước.
"Về sau ông xã em sẽ cho." Sở Thiên Hàn nhún nhún vai. Thẻ phụ anh chỉ đưa bà xã của mình.
Sở Thiên Bích bị động đến tự ái lập tức nói: "Em nhất định phải gả cho một người cực kỳ giàu có."
"Vậy thì cố gắng đi câu rùa vàng là được rồi, chỉ cần em tham gia vào các vũ hội dạ tiệc thượng lưu, mỗi một lần luôn có cơ hội gặp được, chúc em
may mắn”. Bĩu môi, Ôn Ngọc Thanh không thế nào nghiêm túc đề nghị.
Sở Thiên Bích bị đả kích, "Tại những nơi đó toàn là người không ra gì,
tinh thông mọi trò ăn chơi, so với em còn có thể tồi tệ hơn, em gả để
nuôi hắn sao?"
Lý Tử Minh mặt chế nhạo, nói nhỏ: "Thiên Bích, mặc dù em học hành không đến nơi đến chốn, nhưng cũng tự biết mình biết ta nha."
"Lý Tử Minh đáng chết, anh rất vui khi trong lòng em đau khổ phải hay
không?" Sở Thiên Bích hung hãn nhào qua. Tức chết cô, ba ngày hai bữa
liền tới cửa đả kích cô, quả thật cho là cô cùng sủng vật để giết thời
gian là giống nhau.
Ôn Ngọc Thanh nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ nhìn hai người đùa giỡn.
"Em có cảm giác bọn họ rất xứng đôi hay không?"
Đột nhiên giọng nói Sở Thiên Hàn xuất hiện ở bên tai, dọa cho cô sợ đến