
Thiên Hàn cười tao nhã, mặc dù nụ cười chưa thật lòng, anh vẫn kiên trì.
"Khang tiểu thư, quả thật không cần thiết phải cùng nhau ăn cơm ." Cho dù cự tuyệt người khác, anh cũng dùng cách nói khôn khéo.
"Sở tổng, cần gì khách khí, chúng ta mới vừa ký hợp đồng lớn như vậy, cũng nên cùng nhau ăn một bữa cơm chúc mừng mới phải."
"Chỉ có chúng ta hai ăn mừng có vẻ buồn tẻ một chút." Anh lắc đầu cười, cố gắng để nhiều người theo.
"Em không cho là bọn họ muốn theo chúng ta đi ăn cơm, cùng ông chủ của mình đi ăn, đại khái sẽ khiến bọn họ không được thoải mái, tiêu hóa không
được." Khuôn mặt xinh đẹp hiện ra sự bướng bỉnh cùng hạnh phúc, tay càng ôm chặt tay Sở Thiên Hàn không buông.
Anh gật đầu, "Điều này
cũng đúng, chỉ là hai chúng ta vẫn không thể cùng nhau ăn cơm." Nhìn
thấy bên trong đại sảnh bóng dáng quen thuộc, môi của anh không tự chủ
được cong lên.
"Làm sao lại như vậy? Em đã hỏi thư ký của anh rồi, anh ta nói buổi trưa anh không có hẹn." Cô hoài nghi nhìn anh.
Sở Thiên Hàn cười, thầm than trong lòng. Cô gái này quả nhiên là người cẩn thận. "Đó bởi vì tôi cũng không nghĩ tới cô ấy sẽ đến." Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn về một người nào đó đang ngồi ở một góc của đại sảnh.
" Người nào?" Khang Nhạc Di lập tức cảnh giác nhìn bốn phía. Bất kể thế
nào cô cũng sẽ không buông tha người đàn ông này. Dù sao từ gia thế bối
cảnh hay tướng mạo tài hoa, anh đều là lựa chọn tốt nhất, xứng đôi với
cô nhất, cũng là "Bia đỡ đạn" tốt nhất.
Trên mặt Sở Thiên Hàn nở
nụ cười rực rỡ, trong mắt lộ ra ý cười thiếu chút nữa tràn ra ngoài. Anh rất vui khi nhìn thấy Ôn Ngọc Thanh ở Sở thị, vậy có phải hay không thể hiện, cô quyết định cố gắng bắt lấy con rùa vàng là anh?
"Vẫn
chỉ thích uống nước lọc à? Như vậy sẽ làm mọi người hiểu lầm Sở thị
chúng ta quá mức keo kiệt sao?" Anh bước nhanh đi tới, hài hước nói.
Ngón tay lướt trên bàn phím, sửa chữ lỗi, bỗng nhiên Ôn Ngọc Thanh ngẩng đầu.
"Cô ấy là ai, Sở. . . . . ." Ánh mắt Khang Nhạc Di cùng Ôn Ngọc Thanh giao
nhau, câu hỏi thăm bị dừng lại, mắt bỗng dưng trợn tròn.
Là cô ấy! Lại là cô ấy!
Sở Thiên Hàn kéo Ôn Ngọc Thanh, dành cho cô một cái ôm nhiệt tình, vui vẻ
mà nói: "Thế nào, nhớ anh? Cho nên đến công ty để gặp anh à?"
Không có tâm trạng phản bác lại Sở Thiên Hàn tự cho là đúng, trong nháy mắt
khuôn mặt Khang Nhạc Di thay đổi liên tục, thoáng ngạc nhiên.
Thượng đế đúng là đang chuẩn bị chơi đùa con người.
"Ngọc Thanh. . . . . . Ôn Ngọc Thanh, sao lại là em."
Sở Thiên Hàn kinh ngạc nhìn sự hỗn loạn trước mắt, Khang Nhạc Di sau khi
nhìn thấy Ôn Ngọc Thanh thái độ liền thay đổi 180độ, giọng nói nghẹn
ngào, thét chói tai, cộng thêm giương nanh múa vuốt.
"Ôn Ngọc
Thanh, những năm qua em trốn đến nơi nào, để cho tôi tìm thật khổ cực."
biểu hiện trên gương mặt Khang Nhạc Di là tức giận, nhưng đáy mắt xẹt
qua là mừng như điên.
Ôn Ngọc Thanh lễ phép gật đầu, "Em không đi đâu cả, thật ngại khiến chị phải khổ cực đi tìm như vậy."
" Em tưởng rằng cướp bạn trai tôi, tránh không gặp mặt để quên chuyện đó
sao?" Khang Nhạc Di giơ chân, bình thường khổ cực duy trì hình tượng
người đẹp nhưng bây giờ lại biến mất, không còn tồn tại.
Sở Thiên Hàn ôm chặt, khiến Ôn Ngọc Thanh bị đau dẫy người một cái, ánh mắt anh
xuất hiện tín hiệu nguy hiểm, "Em cướp bạn trai của người khác?" Quan
trọng là cô không cướp mình, điều này làm cho anh thật sự rất ghen ghét.
"Không có." Ôn Ngọc Thanh tức giận nhìn chằm chằm Khang Nhạc Di chỉ sợ thiên hạ không loạn.
"Em còn không thừa nhận, Dương Kiện rõ ràng bởi vì bị tổn thương mới đi
nước ngoài, anh ta hàng năm còn hỏi thăm tin tức của em, em đúng là
không có lương tâm." Khang Nhạc Di vì một tên con trai mà bất bình hét
to.
Sở Thiên Hàn nhìn người trong ngực, không muốn tin cô từng có bạn trai, nó làm cho anh cảm thấy địa vị của mình rớt xuống không
phanh.
Ôn Ngọc Thanh thực sự rất thất vọng, "Khang học tỷ, thật
đáng tiếc không thể không nói cho chị, lương tâm của em ở N năm trước
liền cho chó ăn rồi."
Sở Thiên Hàn bật cười. Anh đột nhiên phát
hiện Ôn Ngọc Thanh trừ đối mặt mình tình hình đặc biệt lúc ấy xuất hiện
tay chân luống cuống, đối mặt với người ta thì cô tỉnh táo thật làm
người ta kính nể, bất kỳ có chuyện xảy ra đều không thể khiến khuôn mặt
thất sắc, ngược lại có thể thong dong ứng đối đâu vào đấy.
"Ngọc
Thanh, em như vậy quá máu lạnh rồi, tôi đều không tính toán chuyện cũ,
muốn cùng em tiêu tan hiềm khích lúc trước, em lại dùng lời lạnh nhạt đó nói chuyện với tôi?"
"Sự thật chính là giữa chúng ta không có
thù cũ muốn tiêu tan, chị biểu diễn khoa trương như vậy em một chút cũng cười không nổi." Cô lấy ánh mắt cảnh cáo người khác phải có chừng có
mực.
"Sở tổng, anh cùng Ôn học muội là quan hệ như thế nào?"
Khang Nhạc Di rốt cuộc phát hiện từ lúc bắt đầu đến cuối cùng Ôn Ngọc
Thanh đều bị Sở Thiên Hàn ôm ở trong ngực, ánh mắt ghen tỵ rơi trên cánh tay của Sở Thiên Hàn.
"Oh, quên giới thiệu, " Sở Thiên Hàn cười, giọng nói mang một ít khoe khoang, "Đây là bà xã của tôi."
Rầm!
Khang Nhạc Di