
phiếu thu về rất nhiều rất nhiều!
Tối nay công ty tổ chức tiệc chào đón giám đốc, thực chất chỉ là nịnh bợ! Thạch Thương Ly với danh nghĩa là tổng giám đốc nhưng lại xuất hiện Thạch Lãng và Tô Triệt. Cấp trên thường nhiều lần muốn Thạch Thương Ly trở về công ty chính thế nhưng hắn vẫn từ chối, không ai biết hắn đang nghĩ gì!
Loan Đậu Đậu nhìn chăm chăm Tô Triệt bị mọi người chuốc rượu, trong lòng thương xót. Thạch Thương Ly ngồi trong góc, im lặng nhưng khí thế hùng dũng làm cho người ta không quên sự tồn tại của tổng giám đốc, hình như hắn không muốn vào cuộc với mọi người.
Loan Đậu Đậu chen vào đứng cạnh hắn, ngửa đầu nhìn hắn, nụ cười chói lọi: “Tổng giám đốc!”
Thạch Thương Ly cúi đầu nhìn cô, môi mím thành một đường cong, không nói một lời.
“Tổng giám đốc, anh xem gần đây biểu hiện của tôi tốt như vậy, chẳng lẽ không có phần thưởng gì sao?” Loan Đậu Đậu níu quần hắn, kéo kéo ống quần khiến chút nữa hắn làm rớt ly rượu trong tay.
“Nói!” Rõ ràng tâm tình Thạch Thương Ly không tốt, giọng nói lạnh gấp trăm lần so với bình thường.
“Tổng giám đốc có thể hô mưa gọi gió, thông minh tuyệt đỉnh, tài trí hơn người, nhất định có cách kéo đàn ông quay lại. Anh giúp tôi theo đuổi Tô Triệt được không?” Ánh sáng lờ mờ, ánh mắt Loan Đậu Đậu sáng ngời, sáng đến chói mắt, rất rực rỡ.
Choang.......
Cái ly trong tay Thạch Thương Ly rơi vỡ, rượu đổ đầy trên thảm ướt nhẹp, mảnh thủy tinh cứa đứt tay hắn, máu đỏ tươi cứ như thế chảy xuống.......
Xung quanh yên lặng, ánh mắt của mọi người đều nhìn hai người bọn họ, có người lo lắng cũng có người tò mò.......
Loan Đậu Đậu ngây ngẩn cả người. Cô chỉ bảo hắn giúp cô theo đuổi Tô Triệt tại sao hắn lại phản ứng mạnh như vậy?
Sắc mặt Thạch Thương Ly không chút thay đổi, yên lặng làm cho người ta không biết tâm tình hắn thế nào. Không thèm để ý máu tươi trong lòng bàn tay đang chảy. Đứng dậy nói: “Không có việc gì, mọi người tiếp tục đi.” Ngay cả nhìn cũng không nhìn cô, bước đi rời khỏi phòng.
Loan Đậu Đậu không nhịn được lẩm bẩm: “Thật là một người kỳ quái!”
Thạch Thương Ly dựa vào chỗ rửa mặt trong nhà vệ sinh, máu tươi trong lòng bàn tay không ngừng rơi xuống sàn nhà, tay trái cầm điếu thuốc, khói bay mù mịt xung quanh hắn nhìn thât cô đơn.
Khuôn mặt căng thẳng phản chiếu trong gương, ánh mắt vô hồn, đôi mắt lạnh lùng.
Loan Đậu Đậu nhìn xung quanh nhà vệ sinh nam không có ai khẽ mở cửa thò đầu nhìn vào thấy Thạch Thương Ly ở bên trong thì lập tức đi vào, thuận tiện khóa trái cửa. Ánh mắt nhìn chằm chằm bàn tay đang chảy máu không ngừng: “Anh còn hút thuốc được sao? Chẳng lẽ hút thuốc có thể cầm máu sao?”
Ánh mắt Thạch Thương Ly lạnh lùng, không bất ngờ vì cô vào nhà vệ sinh nam, cô không vào nhà vệ sinh nam mới bất thường!
“Đừng hút thuốc lá! Tôi chỉ xin anh giúp tôi theo đuổi Tô Triêt thôi mà!” Loan Đậu Đậu cười hì hì bỏ điếu thuốc trong tay hắn, rồi cầm bàn tay đang chảy máu của hắn đưa vào vòi nước rửa sạch, móc băng cá nhân mới mua trong túi ra băng bó cho hắn.
Thạch Thương Ly vẫn không lên tiếng, để mặc cho cô muốn làm gì thì làm, cúi đầu nhìn băng dán cá nhân hình phim hoạt hình trong lòng bàn tay, khóe miệng hắn khẽ cười.
“Cô rất thích người đàn ông kia?” Cô không tiếc gì cầu xin hắn, muốn hắn giúp cô theo đuổi người đàn ông kia!
Loan Đậu Đậu rửa tay trả lời: “Thật ra tôi cũng không biết mình có yêu anh ấy không nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy ánh mắt của ánh ấy tôi liền đau lòng, còn muốn bảo vệ anh ấy. Mặc dù anh ấy đã từng xin lỗi tôi nhưng làm sao có thể đảm bảo không xảy ra vấn đề gì chứ?”
Sắc mặt Thạch Thương Ly rất lúng túng, ánh mắt chăm chú nhìn vào gò má cô, da thị trắng nõn, trên người còn có mùi cây hương trầm, giống như trẻ con.
“Được.” Giọng nói lạnh lẽo vang lên, tay Thạch Thương Ly để trên vai cô, nắm chặt vai cô. “Tôi cho cô hai tháng, giúp cô theo đuổi Tô Triệt nhưng nếu không theo đuổi được.......”
Ánh mắt Loan Đậu Đậu vừa kích động vừa mong đợi: “Nếu như không theo đuổi được thì sao?”
“Nếu như không theo đuổi được thì cô phải lấy tôi.” Thạch Thương Ly theo bản năng trừng mắt, cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy! Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng không thể thu trở về được!
“Hả?” Vẻ mặt Loan Đậu Đậu giống như nuốt phải quả trứng vịt, kinh ngạc: “Anh đang nói giỡn phải không? Tôi lấy anh?” Phân Ruồi đầu anh hư rồi sao!
Thạch Thương Ly nhíu mày, biểu tình của cô ấy như vậy là có ý gì? Cô lấy hắn rất uất ức sao? “Không muốn thì thôi.”
Hắn xoay người định bỏ đi thì Loan Đậu Đậu phản ứng kịp, vội vàng ôm cánh tay hắn hung hăng gật đầu: “Tôi đồng ý, tôi đồng ý, tôi rất đồng ý!”
So với lúc người ta làm cô dâu còn kích động hơn.
Thạch Thương Ly nhìn cánh tay cô đang ôm cánh tay hắn, thần sắc hòa hoãn không ít, chợt nở nụ cười.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Loan Đậu Đậu chu môi, ánh mắt tò mò nhìn hắn.
“Đi theo tôi.” Lần này hắn chủ động nắm tay cô, không kịp chào ai trực tiếp đưa cô đi.
“Đẹp lắm sao?” Loan Đậu Đậu cúi đầu nhìn quần áo trên người mình. Không nghĩ tới Phân Ruồi lại đưa cô đi mua quần áo!
Thạch Thương Ly