Old school Easter eggs.
Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325025

Bình chọn: 8.5.00/10/502 lượt.

ng không muốn cô để người đàn ông kia để trong lòng!

“Anh, anh, anh.......” Loan Đậu Đậu tức nói không nên lời, mở to hai mắt trừng hắn, tức giận đến nỗi vai run lên. Thạch Thương Ly hờ hững, không nhìn cô. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co một lúc lâu.......

Đậu Đậu hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay, Thạch Thương Ly tưởng cô muốn gào thét nữa thì cô nói: “Nhìn không ưa thì không ưa, không ưa thì tôi đi.......Hừ! Đàn ông hư hỏng! Đàn ông hư hỏng! Đàn ông hư hỏng!”

Giọng nói mềm mại cùng với vẻ mặt đáng yêu của cô, thật rất giống.......thỏ!

Xoay người muốn đi thì chân vấp phải thảm, cả người ngã xuống sàn nhà. Vốn dĩ Thạch Thương Ly muốn thờ ơ lạnh nhạt nhưng bàn tay nhỏ bé của Loan Đậu Đậu rất nhanh đã nắm lấy quần áo hắn, kết quả là.......hai người cùng ngã trên sàn nhà.

Thạch Thương Ly ở dưới, Loan Đậu Đậu ở trên.......Hai tay hắn rất “khéo” rơi vào trước ngực cô, tay của cô rất “khéo” rơi vào hạ bộ của hắn.

Loan Đậu Đậu nháy nháy mắt, cảm giác đồ trong tay rất kỳ quái, có chút cứng, hơi nóng còn căng căng.......Cúi đầu nhìn xuống chỗ đó: “Anh muốn đi tiểu hay sao mà nó trở nên lớn vậy?”

Trán Thạch Thương Ly nổi đầy gân xanh, một giọt mồ hôi lăn từ khuôn mặt lạnh lùng của hắn.......giọng nói như mất tiếng: “Ngu ngốc.”

Loan Đậu Đậu mếu máo “Anh mới ngu ngốc, anh mới ngu ngốc, anh mới là ngu ngốc! Tại sao anh lại ném quà sinh nhật của tôi? Tại sao lại bắt nạt tôi? Không phải chỉ nợ anh có năm trăm tệ sao, tôi sẽ trả anh.......”

Nói xong liền tìm ví.......Đem cả ví đổ ra, đồng năm tệ, mười tệ..........



“Hu hu.......” Mắt Loan Đậu Đậu ngâp nước, mặt như đưa đám: “Tôi không có tiền! Bây giờ thiếu.......Cùng lắm thì sau này tôi trả tiền lãi cho anh........”

Thạch Thương Ly đứng dậy, ánh mắt từ trước đến giờ lạnh lùng bỗng trở nên nóng bỏng, giọng trầm thấp: “Còn một cách khác.”

Mắt Loan Đậu Đậu chợt sáng lên: “Cách gì?”

“Dùng người trả tiền.”

Một giây tiếp theo, mắt Loan Đậu Đậu mở to phóng ra N lần, có gì đó mềm mại bao trùm lên môi cô. Một lần lại một lần thăm dò đôi môi nhỏ của cô, giữa hai môi còn tràn ngập mùi rượu. Chiếc lưỡi vô cùng thuần thục cạy hai hàm răng cô, ôm cô, răng môi giao tiếp, lửa nóng triền miên, thật ngọt ngào.

Đầu óc choáng váng, gương mặt phía trước rất mơ hồ, vóc dáng không tồi, nhất là miệng của hắn thật ngon, giống như kẹo, vừa mềm vừa dai!

Ôm Đậu Đậu đi thẳng về phía phòng ngủ, trong phòng tối om không bật đèn, hai bóng đen ngã trên mặt giường, dâu dưa không ngừng.

Đậu Đậu: “Sao lại cởi quần áo của tôi?”

Đàn ông khốn nạn: “Không cởi làm sao ăn kẹo?”

Đậu Đậu do dự mấy giây, lẩm bẩm: “Tôi muốn ăn cây kẹo kia!”

Đàn ông khốn nạn dùng hành động chứng minh cây kẹo của hắn tuyệt đối sẽ rất ngọt!

Cơ thể trần truồng, da thịt cọ da thịt, ngọn lửa từ từ thiêu cháy, Loan Đậu Đậu miệng đắng lưỡi khô ôm cổ hắn không ngừng cắn môi hắn, bàn tay nóng bỏng cẩn thận vuốt ve da thịt trắng nõn như tuyết, di chuyển dọc theo cơ thể cô từ vòng eo đi xuống.......

Đậu Đậu u oán: "Đường này không ngọt!"

Đàn ông khốn nạn bất đắc dĩ khẽ chạm môi cô: "Ngoan, từ từ ăn, một chút nữa sẽ ngọt!"

Đôi tay dịu dàng chạy khắp cơ thể, đầu ngón tay như có điện, trong nháy mắt đốt thành một ngọn lửa.

Đôi môi bị cắn sưng đỏ rì rầm, mắt khẽ mở, lẩm bẩm: "Đường......."

“Ngoan, một chút nữa sẽ có!” Thạch Thương Ly cực kỳ kiên nhẫn dụ dỗ cô, kiềm chế sự khó chịu của bản thân. Mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống.

Đậu Đậu mơ mơ màng màng, hoàn toàn không rõ cảnh tượng trước mặt, cô ôm hắn như gấu ôm cây, miệng đắng lưỡi khô, chỉ muốn uống nước. Cắn vài cái phát hiện không thích, giọng khàn nàn nói: “Nước này không ngon, tôi muốn ăn cây kẹo kia!”

Thạch Thương Ly thiếu chút nữa muốn trực tiếp đi vào, hắn hít sâu một hơi, cúi đầu hôn môi cô: “Ngoan, một tí nữa là được ăn kẹo rồi.”



“Thật là đau......Tôi không muốn ăn.”

“Em quá chặt, một lúc nữa sẽ thoải mái.......”

“.......”

Hơi thở mập mờ, thỉnh thoảng phát ra âm thanh kỳ quái.

“Sao anh lại ăn đậu hũ của tôi?”

“Của em hơi nhỏ, anh giúp em xoa bóp.”

“Tại sao cây kẹo vẫn lớn như vậy? Tôi ăn rất mệt!”

“Ngoan, một lúc nữa sẽ nhỏ lại.......”

Đêm yên tĩnh rồi lại không yên tĩnh........Sinh nhật hai mươi hai tuổi trôi qua như vậy.......

Loan Đậu Đậu “nằm ngay đơ” nhìn hoa hồng trắng trên trần nhà, ánh mắt nhìn về phía trên vòng eo! Đầu óc trống không nửa giờ rốt cuộc nhận ra một sự thật: bị ăn sạch rồi!

Hai mươi hai năm gìn giữ của cô vì một chai rượu đỏ mà ra đi rồi.......

Không khí tối hôm qua không tốt chút nào.......Đối tượng không tốt chút nào, mẹ kiếp say rượu làm cô mất hết lý trí rồi sao?

Thạch Thương Ly đã tỉnh tư một tiếng trước nhưng cô gái nhỏ trong lòng hắn đã tỉnh vẫn không có động tĩnh gì, không biết cô đang suy nghĩ gì, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lấy tĩnh chế tĩnh, tĩnh đến không còn kiên nhẫn nữa.

Loan Đậu Đậu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, ánh mắt sắc lạnh, nuốt một ngụm nước bọt, cô thừa nhận mất lý trí nhưng đối tượng cũng không tệ lắm chắc sẽ không chết!

Thạch Thương Ly không nó